Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-02-14 18:57:27
Lượt xem: 333

Lục Vô Cữu cũng không để ý, xoa xong đầu gối, tay hắn men theo đầu gối nàng nhẹ nhàng xoa bóp: "Còn chỗ nào đau nữa không?"

Liên Kiều đúng là còn, nhưng không muốn nói, Lục Vô Cữu liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nắm lấy vạt váy nàng muốn vén lên: "Để ta xem."

Liên Kiều che lại không cho, hai người giằng co một hồi, Lục Vô Cữu xoa đầu nàng, xoay người đi lấy lọ thuốc.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh hắn bôi thuốc cho mình, mặt Liên Kiều đã nóng bừng, không đợi Lục Vô Cữu quay lại, nàng quay đầu bỏ chạy.

Chạy quá vội, ra cửa quên che mặt, vừa hay đụng phải một nữ tử.

Nữ tử kia dung mạo xuất chúng, mặc một bộ váy màu xanh biển, tay xách một hộp thức ăn.

Liên Kiều ngẩn người, nhìn trang phục này nhận ra đây hẳn là Dao Cơ của tộc Giao Nhân.

Dao Cơ dù trước đây chưa từng gặp Liên Kiều, nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt tựa tiên nữ này cũng nhận ra.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Dừng lại một chút, khi phát hiện Liên Kiều chạy ra từ tẩm điện của Lục Vô Cữu, ánh mắt càng thêm kỳ lạ.

Không phải nói, hai người bọn họ luôn bất hòa sao, đây là thế nào?

Lúc này, Lục Vô Cữu cũng đi ra, tay cầm một chiếc áo choàng nữ, hình như còn cầm một lọ thuốc.

Dao Cơ vội vàng cúi đầu, gọi một tiếng: "Quân thượng."

Lục Vô Cữu nhàn nhạt đáp lại một tiếng, không hề kiêng dè khoác áo choàng lên người Liên Kiều.

"Trời lạnh, mặc vào."

Dao Cơ chỉ gặp Lục Vô Cữu từ xa lúc toàn tộc quy phục.

Khi đó, Lục Vô Cữu không hứng thú với bất cứ thứ gì khác, chỉ hỏi một câu về gấm vóc, người giỏi dệt gấm nhất trong tộc Giao Nhân chính là Dao Cơ, đương nhiên là nàng mang theo cống phẩm đến Côn Ngu.

Ban đầu, nàng ta tưởng mình được Lục Vô Cữu để mắt, còn vì những lời đồn về Lục Vô Cữu mà lo lắng bất an mấy ngày.

Sau đó, nàng ta phát hiện tất cả đều là tự mình đa tình, Lục Vô Cữu căn bản đã quên nàng ta là ai, chỉ có sứ giả đến một lần, lấy một phần cống phẩm.

Từ đó về sau nàng ta cũng từ bỏ ý định.

Cho đến sáng nay, các yêu tướng bỗng nhiên nịnh nọt, tặng rất nhiều lễ vật hậu hĩnh.

Họ làm vậy nhất định là đã nhận được ám thị nào đó, vì vậy Dao Cơ bất an, mang hộp thức ăn đến đây muốn dò xét.

Buồn cười là, ngay cả cửa Hàm Quang Điện cũng không vào được, sứ giả canh cửa lịch sự nói rằng Quân thượng đang bận, không gặp ai cả.

Giờ này còn bận việc gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-298.html.]

Đụng phải Liên Kiều vội vàng chạy ra từ cửa sau Hàm Quang Điện, lại nhìn thấy khuyên tai trân châu trên tai nàng giống hệt của mình, Dao Cơ mới hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra người lãnh đạm như vậy cũng giấu mỹ nhân, nàng ta bị nhận nhầm thành mỹ nhân kia rồi.

Lúc này, Liên Kiều cũng rất xấu hổ, Lục Vô Cữu lại bình tĩnh, thong thả buộc dây áo choàng cho nàng.

Nàng ta quay mặt né tránh, Lục Vô Cữu mới hơi quay đầu lại: "Có việc gì?"

Dao Cơ lập tức lắc đầu: "Quân thượng hiểu lầm rồi... Lần trước thấy Thao Thiết đại nhân thích ăn cá son Đông Hải, ta đặc biệt làm một ít mang đến cho nó."

Lục Vô Cữu nhàn nhạt ừ một tiếng: "Nó không có ở đây, ngươi có thể đến Bích Tiêu Điện tìm."

Dao Cơ vội vàng đáp lời, lại nhìn chiếc váy màu hồng phấn trên người Liên Kiều, lúc này mới hiểu, thậm chí ngay từ đầu Quân thượng tiếp nhận sự quy phục của tộc bọn họ, e rằng cũng chỉ vì vị này thích.

Nàng ta lặng lẽ cúi đầu, không dám nghĩ thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Liên Kiều không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ, ngửi thấy mùi thơm từ hộp thức ăn đã sớm mất hồn, âm thầm ghen tị với Thao Thiết: "Cá son này rốt cuộc có mùi vị gì, tại sao chỉ có Thao Thiết được ăn, ta cũng muốn nếm thử."

Sắc mặt Lục Vô Cữu không được tốt lắm: "... Lúc này, nàng còn nghĩ đến ăn?"

Liên Kiều cãi lại: "Tại sao không được? Chẳng lẽ chàng cũng muốn ăn?"

Lục Vô Cữu xoa đầu nàng, khẽ cười: "Ngốc quá."

Liên Kiều không hiểu gì, vẫn tiếp tục hỏi Lục Vô Cữu trong thần cung có cá son không.

Lục Vô Cữu nói có, nhưng không cho nàng ăn.

Liên Kiều mắng hắn keo kiệt, mắng xong liền chạy mất, quay về kể chuyện này cho Yến Vô Song nghe, Yến Vô Song phì cười.

"Khó trách Lục Vô Cữu tức giận, người khác thèm muốn hắn, ngươi lại còn thèm muốn đồ ăn trong tay người ta, hắn không tức c.h.ế.t đã là rộng lượng lắm rồi!"

Liên Kiều sững sờ: "Thì ra là ý này à."

Yến Vô Song cười đau cả bụng, Liên Kiều vừa xấu hổ vừa tức giận, cù lét nàng ấy một hồi lâu nàng ấy mới ngừng cười.

Buổi tối Lục Vô Cữu lại sai người gọi nàng đến, lần này Liên Kiều đã học khôn, nói gì cũng không chịu đi, Lục Vô Cữu cũng không ép buộc.

Cứ thế ngủ một đêm yên ổn, khi tỉnh dậy, Liên Kiều tinh thần sảng khoái, ngược lại Lục Vô Cữu cả đêm không ngủ, trời chưa sáng đã dẫn theo yêu tướng có việc gấp phải rời đi.

Hóa ra sau khi quốc sư tỉnh lại đã dẫn binh tập kích bốn thành phía bắc, bao vây mười vạn yêu binh, các tướng trấn thủ bốn thành không thể chống đỡ nổi, nếu chiến bại, e là sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, vì vậy đã truyền tin cho thần cung suốt đêm.

Trước khi đi, Lục Vô Cữu đặc biệt đến thăm Liên Kiều một chuyến.

Liên Kiều không yên tâm, muốn đi cùng hắn, nhưng Lục Vô Cữu không cho phép: "Ta được quốc sư nuôi dạy từ nhỏ, người này nhìn thì ôn văn nho nhã, nhưng thực chất m.á.u lạnh vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu nàng ra ngoài, hắn nhất định sẽ bắt nàng để khống chế ta. Vì vậy, nàng đừng đi đâu cả, cứ ở lại thần cung, ba tháng nay ta đã bố trí hàng ngàn cấm chế ở Côn Ngu, chỉ có thể ra, không thể vào, nàng ở lại đây ta mới yên tâm."

Loading...