Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-02-15 20:04:34
Lượt xem: 290
Thao Thiết bên cạnh lập tức che mắt, trong lòng gào thét: Đồ háo sắc! Đồ háo sắc!
Những người khác cũng ho khan, không dám ngẩng đầu.
Liên Kiều đỏ mặt tía tai, nàng ra sức vùng vẫy, Lục Vô Cữu cuối cùng cũng thả lỏng một chút, giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn chứa tức giận: "Vì sao không nghe lời?"
Liên Kiều nhỏ giọng biện minh: "Ta tự có chừng mực, chàng xem... trên tường thành này có dấu chân, cho dù vừa rồi chàng không trở về, ta cũng có thể bình an trở về."
Lục Vô Cữu không hề d.a.o động: "Nhỡ đâu thì sao."
Liên Kiều kéo tay áo hắn: "Sẽ không đâu, ta chạy trốn rất giỏi, chàng cũng chưa chắc đuổi kịp ta."
Lục Vô Cữu nhíu mày, Liên Kiều cũng mặc kệ mất mặt, trực tiếp nhón chân chạm nhẹ lên môi hắn: "Được rồi được rồi, ta bảo đảm, sẽ không có lần sau nữa!"
Lục Vô Cữu dần dịu xuống: "Còn có lần sau, cho dù nàng cứu được người, ta cũng sẽ g.i.e.c nàng ta."
Liên Kiều định cãi lại, Lục Vô Cữu dùng lực nắm cằm nàng: "Không ai đáng để nàng mạo hiểm, kể cả ta, hiểu chưa?"
Ấn ký Đọa Thần trên trán hắn lúc ẩn lúc hiện.
Liên Kiều đành phải gật đầu: "Biết rồi."
Vẻ hung dữ trong mắt Lục Vô Cữu mới từ từ tan biến, ôm nàng hồi lâu không nhúc nhích.
Lúc này, Dao Cơ được cứu nghe thấy lời này đã mặt mày tái mét, co rúm trong góc, căn bản không dám nhìn ánh mắt của Lục Vô Cữu, chỉ dám lúc Liên Kiều đi qua thì kéo vạt áo nàng lặng lẽ nói lời cảm ơn.
Cảm kích không thôi, quả thực còn kính trọng hơn cả nhìn thần.
Chu Kiến Nam thì ôm chân Yến Vô Song lết về, thoát c.h.e.c trở về, cả người hắn run như cầy sấy.
Yến Vô Song cười mắng hắn vô dụng.
Hắn ngẩng cao đầu: "Đối diện là Thần tộc, ta dám cứu người ngay trước mắt hắn đã hơn biết bao nhiêu người rồi."
Yến Vô Song khịt mũi cười, nhớ lại trước kia Chu Kiến Nam ngay cả con gà cũng không dám g.i.e.c, nhất thời cũng cảm khái muôn phần.
…
Tuyết tan lạnh lẽo, Côn Ngu mênh m.ô.n.g một mảnh.
Giữa gió tuyết, Đại Quốc Sư một thân áo bào trắng, mũ cao đứng dưới thành, Lục Vô Cữu khoác áo choàng đen đứng trên tường thành.
Ánh mắt giao nhau, Đại Quốc Sư hơi nheo mắt: "Đứa nhỏ này, trước kia ta dạy ngươi thế nào, ngay cả người cũng không gọi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-302.html.]
Lục Vô Cữu mặt không cảm xúc: "Ta nên gọi ngươi là gì, Quốc Sư... hay là cha?"
Nói ra chữ sau, hắn dừng lại một chút, giữa mày hiện lên vẻ chán ghét.
Đại Quốc Sư cười lớn: "Ta là thúc phụ của ngươi, nuôi nấng ngươi nhiều năm, ngươi gọi ta như vậy cũng không sai."
Lục Vô Cữu cười nhạt: "Thúc phụ? Ta thật hối hận ngày đó ở Vô Tướng Tông không trực tiếp lấy mạng ngươi."
Lời này vừa nói ra, đám tu sĩ liền mắng Lục Vô Cữu vong ân bội nghĩa, m.á.u lạnh vô tình.
Lục Vô Cữu không hề d.a.o động: "Quốc Sư đặc biệt dùng kế điệu hổ ly sơn, ta cũng không uổng công chuyến này, hai ngày nay ta gặp được mấy người khá thú vị, nghĩ đến bọn họ hẳn là có không ít lời muốn nói với Quốc Sư."
Hắn ra hiệu bằng ánh mắt, yêu tướng phía sau liền khiêng hai cỗ t.h.i t.h.ể đi về phía đại quân của Cối Kê và Thiên Ngu.
Hai cỗ t.h.i t.h.ể này là xác khô, không rõ là ai , nhưng y phục vẫn có thể nhận ra là người của Vô Tướng Tông.
Nền trắng viền vàng, chỉ có Phong chủ của ba mươi sáu ngọn núi mới được mặc.
Đám đông vốn đã ồn ào lại càng thêm kích động.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Khương Thiệu mắng lớn: "Ma đầu, ngươi g.i.e.c Phong chủ còn chưa đủ, lại còn đem t.h.i t.h.ể đến đây khiêu khích, rốt cuộc là có ý gì?"
Lục Vô Cữu không chút cảm xúc: "Vị này đúng là Phong chủ, nhưng không phải Phong chủ hiện tại, mà là Thôi Phong chủ của Thanh Nhai Phong."
Khương Thiệu cười lạnh: "Nói hươu nói vượn, Thôi Phong chủ đã bị ngươi nhập ma g.i.e.c c.h.e.c từ ba tháng trước, sau đại hội Tiên Kiếm, bị thiêu thành tro, sao có thể là ông ấy!"
Lục Vô Cữu nhìn Đại Quốc Sư: "Việc này phải hỏi ngài rồi, người ba tháng trước đã c.h.e.c trong tay ta, cách đây không lâu vẫn còn sống, Đại Quốc Sư có lời giải thích nào không?"
Đại Quốc Sư hơi nhíu mày: "Ba tháng trước ta cũng bị ngươi trọng thương hôn mê, ta làm sao biết được?"
"Ồ?" Lục Vô Cữu hơi nghiêng đầu.
Lúc này, một người đột nhiên được dìu ra, đứng trên tường thành, quát lớn: "Ngươi đương nhiên biết, chính là ngươi giam/cam chúng ta…"
Người tới chính là Xích Hà Tử của Xích Hà Phong, cũng là một trong số ba mươi sáu Phong chủ bị Lục Vô Cữu nhập ma g.i.e.c c.h.e.c.
Bọn tu sĩ phía dưới nhìn thấy Xích Hà Tử còn sống, đều không thể tin nổi.
Xích Hà Tử dường như đã mất nội đan, nhưng nói chuyện vẫn rất hùng hồn, nhìn xuống Đại Quốc Sư: "Ba tháng trước, kẻ tàn sát Vô Tướng Tông chính là ngươi!”
“Ngươi đã sớm bố trí trận pháp trong đại điện, lặng lẽ bắt cóc chúng ta, sau đó dùng người rối thay thế, lúc đó thứ Lục Vô Cữu g.i.e.c căn bản không phải người, mà là người rối. Ngươi giam/cam chúng ta ba tháng, m.ổ b.ụ.n.g lấy nội đan, hơn hai trăm đồng môn đều c.h.e.c trong tay ngươi, ta và hai vị sư huynh liều mạng chạy trốn. Hai vị sư huynh không may gặp nạn, chỉ có ta may mắn thoát được, nhưng cũng mất nội đan."
Lời này vừa nói ra, đám tu sĩ vây công Côn Ngu bàn tán xôn xao, lập tức nổ tung.
Trong số những người có mặt, một nửa là người của Khương gia, Khương Thiệu quát: "Mọi người đừng hoảng, nghe nói Côn Ngu nổi tiếng về con rối, vị này chưa chắc là Xích Hà Tử tiền bối, nói không chừng chỉ là con rối do ma đầu nặn ra."