Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 313

Cập nhật lúc: 2025-02-16 20:32:45
Lượt xem: 284

Ngay sau đó, thân thể của Đại Quốc Sư hóa thành vô số điểm sáng, đuổi theo hướng làn sương tan biến mà đi.

Cuối cùng, điểm sáng tiêu tan, ánh vàng xuyên qua tầng tầng mây mù, bao phủ khắp mặt đất.

Trời đất hoàn toàn yên tĩnh trở lại, các tu sĩ trốn trong bóng tối thấy cảnh này đồng loạt bước ra, mừng rỡ rơi lệ.

Liên chưởng môn đang bị thương dựa vào tường thành, thở phào nhẹ nhõm.

Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cũng bò dậy, phủi bụi và m.á.u trên người, chạy về phía bọn họ.

Liên Kiều được ôm chặt vào lòng, mãi đến khi Yến Vô Song nhét thuốc vào miệng nàng, nàng mới nhớ ra mình còn đầy thương tích.

Ngẫu nhiên ăn một nắm, tâm mạch cuối cùng cũng ổn định. Liên Kiều ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, đúng lúc này, khóe miệng Lục Vô Cữu chợt trào ra một ngụm máu, thân hình loạng choạng.

Liên Kiều vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Chàng không sao chứ?"

Lục Vô Cữu khựng lại một chút, một lát sau mới tự đứng vững, chàng phủi phủi tay áo: "Không sao."

Liên Kiều kiểm tra chàng từ trên xuống dưới một lượt, may mắn thay, tuy chàng bị thương nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng.

Liên Kiều ôm chầm lấy chàng: "Hù c.h.e.c ta rồi! Vừa rồi ta thật sự tưởng rằng hai người sẽ đồng quy vu tận, may mà cuối cùng đã có chuyển biến tốt."

Lục Vô Cữu xoa đầu nàng: "Nàng bình an là tốt rồi."

Liên Kiều tựa vào lòng chàng, khẽ thở dài: "Lúc tàn hồn Ly Cơ biến mất, gió thổi về hướng tây, nhưng chàng lại đứng ở phía đông."

"Bà ấy hẳn là muốn nhìn chàng, cho nên lúc cuối cùng biến mất, dù ngược gió cũng muốn đi ngang qua bên cạnh chàng."

Cả người Lục Vô Cữu cứng đờ.

Liên Kiều chậm rãi ôm chặt chàng: "Cho nên, không phải ảo giác, cuối cùng bà ấy vẫn chấp nhận chàng. Chàng có mẹ, xuất thân của chàng có lẽ là sai lầm, nhưng chàng không sai."

Lục Vô Cữu không nói gì, chỉ ôm nàng ngày càng chặt.

Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, những người bên cạnh đều đang nhìn, Liên Kiều bỗng cảm thấy ngượng ngùng, đẩy chàng ra: "Má lại bị thương rồi, còn là bị kiếm khí của chàng làm bị thương, nếu để lại sẹo thì ta không tha cho chàng đâu!"

Lục Vô Cữu mỉm cười đáp ứng, thuận theo tay nàng chạm vào má nàng.

Liên Kiều lập tức khựng lại, ngẩng đầu nhìn đầu ngón tay chàng đang chạm vào: "Ta bị thương ở má trái, sao chàng lại chạm vào bên phải?"

Lục Vô Cữu bỗng im lặng.

Liên Kiều chậm rãi ngẩng đầu, môi run run: "Mắt của chàng... Chàng không nhìn thấy nữa sao?"

Năm ngày sau, sơn phòng Vô Tướng Tông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-313.html.]

Khi Liên Kiều bước vào cửa, nàng thấy Lục Vô Cữu hình như đang khát nước, mò mẫm rót trà.

Nàng lập tức chạy nhanh tới giật lấy ấm trà.

"Để ta, để ta, lỡ chàng bị bỏng thì sao! Thao Thiết đâu, sao bên cạnh chàng lại không có ai thế?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Thao Thiết đói bụng."

Lục Vô Cữu để mặc nàng giật lấy ấm trà, an tâm chờ trà được rót.

"Con Thao Thiết này, suốt ngày chỉ biết ăn, một ngày phải ăn bảy bữa, biết thế đã không giao chàng cho nó rồi!"

Liên Kiều cằn nhằn, "Những người khác đâu?"

"Quá ồn." Lục Vô Cữu day day mi tâm.

Liên Kiều liếc mắt nhìn, thấy trên bàn chất đống thuốc, đoán là Chu Kiến Nam đã đến.

Kể từ sau ngày hôm đó ở Thần Cung, Lục Vô Cữu khẽ nói lời cảm ơn với Chu Kiến Nam, Chu Kiến Nam cứ như người say rượu, đi đứng lảo đảo, lúc nào cũng cười ngây ngô.

Đến khi tỉnh táo lại, ngày nào hắn cũng mang thuốc trị mắt đến đây, suýt nữa thì khuân hết cả Chu gia.

Liên Kiều dọn dẹp đống thuốc: "Thuốc nào cũng có ba phần độc, những loại thuốc này tuy tốt, nhưng cũng không thể ăn bừa, vẫn nên nghe lời Hàn thần y, Hàn thần y nói mắt của chàng chỉ bị thương, qua một thời gian sẽ khỏi, thế nào rồi, hôm nay đã là ngày thứ năm, có đỡ hơn không?"

Lục Vô Cữu đã có thể nhìn thấy lờ mờ, gần đây các yêu tướng ở Thần Cung liên tục giục chàng trở về, chàng muốn Liên Kiều cùng chàng đi, Liên Kiều sợ cha nàng không vui nên vẫn còn do dự.

Vì vậy, Lục Vô Cữu không nói chuyện đã nhìn thấy ánh sáng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: "Vẫn như cũ."

"Haiz."

Liên Kiều ngồi phịch xuống, chống cằm thở dài: "Chàng nói xem vận khí của chàng sao lại kém như vậy, linh lực hao tổn quá độ, không áp chế được ma khí, hai mắt bị bỏng, may mà ta đến kịp thời, nếu muộn một chút nữa thì không biết mạng chàng có giữ được không, nhưng hai mắt chắc chắn là không giữ được."

Lục Vô Cữu đặt chén trà xuống: "Nào có dễ dàng như vậy."

Liên Kiều hừ một tiếng: "Chàng cứ mạnh miệng đi, không biết là ai đã hôn mê hai ngày hai đêm, mấy ngày nay mới hơi tỉnh táo."

Lục Vô Cữu nhân cơ hội nói: "Biết ta bị thương mà hôm nay còn đến muộn như vậy, lại bị người ta giữ chân nữa à?"

Câu này khiến Liên Kiều hơi xấu hổ.

Sau trận chiến ở Thần Cung, chân tướng được phơi bày trước thiên hạ, tội danh trên người Lục Vô Cữu được rửa sạch, với tư cách là Thần Quân duy nhất, tất nhiên được vạn người ngưỡng mộ.

Ngược lại, Thiên Ngu và Cối Kê thì sa sút thảm hại, những thành trì trước đây không thể công phá, những lãnh thổ không thể chiếm được, giờ đây không cần đánh cũng tự sụp đổ, thậm chí rất nhiều người dân trực tiếp dắt díu nhau chuyển đến Côn Luân.

Xét cho cùng, ai cũng hiểu rõ, sau trận chiến này, Thần Cung chắc chắn sẽ là bá chủ mới.

Liên Kiều cũng được ca tụng vì nhát kiếm cuối cùng. Thậm chí, vì Lục Vô Cữu quá lạnh lùng, khiến người ta vừa kính vừa sợ, nên mấy ngày nay ngược lại người đến thăm Liên Kiều nhiều hơn, nàng ngày nào cũng được tâng bốc, vô cùng đắc ý, khó tránh khỏi bị giữ chân.

Loading...