Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-02-16 20:32:47
Lượt xem: 282

Nhưng cũng chỉ một lúc thôi.

"Một ngày mười hai canh giờ, ta đã ở bên chàng mười canh giờ, chàng còn muốn thế nào nữa! Cũng phải để ta ra ngoài hít thở không khí chứ!"

Liên Kiều chống nạnh tính sổ với chàng: "Hừ, hai ngày nay còn đỡ, mấy hôm trước chàng hôn mê còn quá đáng hơn, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không cho ta đi, ngay cả ăn cơm cũng là Yến Vô Song đút cho ta, tất cả những người đến thăm chàng đều thấy hết, chàng có biết ta mất mặt thế nào không?”

“Ngay cả cha ta đến kéo chàng cũng không buông, chọc giận cha ta lắm, nếu không phải mắt chàng còn bị thương, cha ta đã sớm ra tay bẻ ra rồi."

Lục Vô Cữu kéo nàng ngồi xuống, cười nói: "Được rồi, là lỗi của ta, lúc đó ta không tỉnh táo."

"Coi như chàng còn có lương tâm."

Liên Kiều lúc này mới miễn cưỡng tha cho chàng, tự rót cho mình một chén trà để làm dịu cổ họng.

Tuy nhiên, mấy ngày nay Lục Vô Cữu thật sự khiến nàng mất hết mặt mũi, nàng xoa xoa vết đỏ trên cổ tay vẫn chưa tan, lại nổi lên ý xấu.

"Lỗi của chàng đâu chỉ là nắm tay ta không buông, hôm đó kiếm khí của chàng loạn xạ, làm mặt ta bị thương, hơn nữa còn bị thương rất sâu không chữa được, bây giờ trên mặt ta có một vết sẹo dài một ngón tay, thần y nói ông ấy cũng không thể xóa bỏ, phải làm sao bây giờ, sau này ta sẽ biến thành con cóc ghẻ mất."

"Ồ?" Lục Vô Cữu ngẩng đầu lên.

Liên Kiều biết chàng không nhìn thấy, cố ý đưa má đến gần, chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương: "Một vết sẹo dài như vậy đấy! Ta xấu xí rồi, sau này chàng còn thích ta nữa không?"

Lục Vô Cữu liếc nhìn khuôn mặt mềm mại mờ ảo, nhíu mày: "Vậy ta phải suy nghĩ lại đã."

"Suy nghĩ?" Liên Kiều vỗ bàn đứng dậy, "Được lắm, chàng vậy mà còn dám suy nghĩ? Cho dù ta có biến thành xấu xí thế nào đi nữa thì chàng cũng không được do dự!"

"Bá đạo như vậy sao?" Giọng nói Lục Vô Cữu mang theo ý cười.

Liên Kiều ngẩn người, mới phản ứng lại mình bị chàng trêu chọc, nàng tức giận, vòng tay qua cổ chàng: "Bá đạo thì đã sao, ai bảo chàng chọc ta chứ? Bây giờ sợ rồi, sợ cũng không được, cho dù ta biến thành con cóc ghẻ thì chàng cũng không được bỏ đi, ngày ngày đêm đêm chỉ được nhìn một mình ta thôi!"

Lục Vô Cữu miễn cưỡng nói: "Thôi được, dù sao ta cũng không nhìn thấy, nàng có xấu xí thế nào cũng không quan trọng."

Liên Kiều che miệng cười lớn: "Chàng thật dễ lừa! Ta có biến thành xấu xí đâu, ta vẫn xinh đẹp lắm, chàng mau chóng khỏi đi, không chừng ta lại không vừa mắt chàng nữa đấy."

"Thật hay giả thế?" Lục Vô Cữu ra vẻ không tin.

Liên Kiều sốt ruột, dứt khoát đưa mặt đến gần: "Không tin thì chàng sờ thử xem, sờ chỗ này!"

Lục Vô Cữu nghe lời, vuốt ve khuôn mặt mềm mại, tiện thể véo véo má phúng phính của nàng: "Quả thật không thay đổi."

"Đúng chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-314.html.]

Liên Kiều đắc ý vô cùng, nhưng sau khi Lục Vô Cữu sờ xong lại không buông tay, ngược lại vòng tay qua cổ nàng kéo nàng ngồi lên chân mình, đột nhiên cúi đầu hôn xuống.

Chính xác không sai một ly, vừa vặn hôn lên môi nàng.

Chàng không nhìn thấy mà cũng chính xác như vậy sao?

Liên Kiều ngạc nhiên, rất nhanh, Lục Vô Cữu nắm lấy gáy nàng, khéo léo tách hàm răng nàng ra, từ từ gia tăng lực đạo, đầu óc Liên Kiều trống rỗng, quên cả suy nghĩ, chậm rãi ôm lấy chàng.

Đã nhiều ngày không chạm vào nhau, vừa dây dưa liền như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô, nhanh chóng trở nên hỗn loạn, chén trà vừa rót cũng bị đổ, nước trà b.ắ.n tung tóe khắp sàn, nắp chén lăn đến cửa, rơi trúng chân Liên chưởng môn đang bước vào.

Liên chưởng môn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai "con gà bông" đang mổ nhau, sắc mặt hơi thay đổi, nắm tay ho khan một tiếng.

Lục Vô Cữu phản ứng nhanh nhất, lập tức buông Liên Kiều ra, lau nước trên môi nàng.

Liên Kiều bị hôn đến choáng váng, lúc quay đầu lại nhìn thấy người đến, hồn vía lên mây.

Nàng vội vàng đứng dậy, chỉnh lại y phục: "Cha, sao cha lại đến đây?"

Liên chưởng môn hừ lạnh một tiếng: "Cửa cũng không biết đóng, gấp gáp như vậy sao?"

"Chưởng môn dạy dỗ đúng lắm."

Lục Vô Cữu lập tức nhận lỗi, hơi cúi đầu, thái độ rất cung kính.

Liên chưởng môn cũng là người mềm lòng, thấy mắt chàng vẫn chưa khỏi, nhất thời không nỡ trách mắng nữa, ném thứ trong tay cho Liên Kiều: "Cất kỹ, ngày dùng hai lần."

Nói xong, ông hừ lạnh một tiếng, cũng không bước vào cửa, quay người bỏ đi.

Liên Kiều le lưỡi, mở hộp ra mới phát hiện bên trong là một lọ Ngọc Linh Cao, chính là loại thuốc mà Hàn thần y nói có tác dụng kỳ diệu đối với mắt nhưng rất khó tìm.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều mím môi cười: "Miệng nói thì cứng mà lòng lại mềm!"

Lục Vô Cữu cũng khẽ mỉm cười.

Sau đại chiến, cục diện tam giới thay đổi lớn.

Cối Kê đã suy tàn, ngược lại, một kiếm của Liên Kiều vang danh thiên hạ, cộng thêm việc Thần Quân duy nhất đứng bên cạnh nàng, Kỳ Sơn Liên Thị có thể nói là đang ở thời kỳ đỉnh cao.

Chưởng môn Vô Tướng Tông sắp thay đổi, gia chủ Khương thị của Cối Kê sợ hãi cáo bệnh từ chối, những gia tộc khác thì càng không dám ló mặt, Liên chưởng môn bèn tiếp tục đảm nhiệm chức chưởng môn Vô Tướng Tông, nhất thời bận rộn không thể tả.

Cũng bận rộn không kém là các yêu tướng, bọn họ ngày nào cũng chạy qua chạy lại giữa Thần Cung và Vô Tướng Tông, khi đưa công văn cho Lục Vô Cữu thì liên tục giục giã, nói rằng bên ngoài Thần Cung đã chen chúc đầy người muốn cầu kiến, chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thiên giai cũng không cản nổi những người cuồng nhiệt đến thăm, người, yêu, tu sĩ lẫn lộn, ngày nào trên thiên giai cũng có người bị chen lấn xô đẩy ngã xuống, quỳ xuống cầu xin Lục Vô Cữu mau chóng quay về.

Loading...