Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 327: Ngoại truyện 10
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:19:58
Lượt xem: 188
Trong tay cầm một chiếc quạt hợp hoan, được làm từ tơ tằm băng nghìn năm, mờ ảo, che khuất một nửa, mơ hồ thấy được gương mặt trang điểm xinh đẹp phía sau chiếc quạt.
Hai người đứng cạnh nhau, càng thêm đẹp mắt, mãn nhãn vô cùng.
Mọi người thầm than trong lòng, chưa nói đến tu vi, chỉ riêng dung mạo, trên đời thật khó tìm được một đôi tiên nhân nào xứng đôi vừa lứa hơn hai người họ.
Giữa không khí hân hoan và tiếng chúc mừng như sóng dậy, chỉ có Liên Chưởng Môn khóe mắt ươn ướt, lặng lẽ quay đầu lại ở nơi không người, dùng tay áo lau nhẹ khóe mắt.
Nhưng thấy Liên Kiều vui vẻ, ông cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Lục Vô Cữu khi đưa nàng lên kiệu, dặn dò vài câu đầy ẩn ý.
Lục Vô Cữu đương nhiên không có gì không đồng ý.
Chẳng mấy chốc, Liên Kiều đã được đón về Thần Cung.
Sau đó, hai người bái thiên địa, một lạy, trời đất chứng giám, hai lạy, núi sông cộng hưởng, ba lạy, tiên yêu cùng chứng giám, biển mây cuồn cuộn.
Ban đầu Liên Kiều còn khá phấn khích, nàng thích làm đẹp, đi đến đâu cũng nhận được một tràng tiếng trầm trồ và xuýt xoa, đương nhiên đắc ý vô cùng.
Nhưng sau đó, nghi lễ hôn lễ dài dòng và rườm rà, chiếc mũ miện vàng trên đầu khiến nàng mỏi cổ, dù có đẹp đến đâu, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng lại nắm tay Lục Vô Cữu, hỏi hắn còn bao lâu nữa mới kết thúc.
Lục Vô Cữu nhỏ giọng nói sắp rồi, bảo nàng gắng nhịn thêm chút nữa.
Liên Kiều cứ như vậy bị dỗ dành, mãi cho đến khi trời tối, nghi lễ dài dòng mới chính thức kết thúc.
Lúc được dìu về tẩm điện, Liên Kiều mặc kệ thị nữ ngăn cản, giật phăng trâm vàng mũ phượng xuống, ngã vật ra giường, than thở một tiếng, cuối cùng cổ của nàng cũng được thoải mái.
Thị nữ khuyên nàng tạm thời nhịn thêm chút nữa, ít nhất đợi Thần Quân trở về rồi hãy tháo, nhưng Liên Kiều mặc kệ, không chỉ tháo mũ miện, ngay cả y phục nặng nề cũng cởi ra, chỉ mặc độc một lớp áo trong màu đỏ.
Khi nhìn thấy đồ vật mới được thêm vào, nàng khẽ hừ một tiếng, xem ra Lục Vô Cữu vẫn còn chút lương tâm, tạm thời tha thứ cho hắn tội lừa gạt ban ngày.
Nằm một lúc, lại bò dậy tìm đồ ăn.
Trùng hợp thay, đúng lúc này, người của thiện phòng bưng tới, dâng lên những món ăn nóng hổi: bánh sữa hấp đường, bánh bao nhân thịt cua nhỏ, kem phục linh, bánh bột sắn dây...
Thị nữ lúc này mới hiểu, Thần Quân e là đã sớm liệu được tính tình của vị này, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng từ trước.
Còn gì để nói nữa chứ, một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu, quả đúng là trời sinh một cặp.
Liên Kiều nhìn thấy những món ăn này, mắt cười cong cong, oán khí đối với việc Lục Vô Cữu lừa nàng ban ngày cũng giảm đi không ít.
Nàng ăn uống thả ga, món nào cũng ăn không ít, ngoài những món ăn thường thấy này, còn có một bình ngọc bích.
Thị nữ nói đây là do Thần Quân đặc biệt chuẩn bị, mùi vị cực kỳ ngon.
Liên Kiều chưa từng nếm thử, tò mò nổi lên, rót cho mình một chén nếm thử, quả nhiên, vị ngọt tươi mát, rất ngon miệng.
Nàng uống liền một hơi nửa bình, không chỉ thỏa mãn, mà cả sự mệt mỏi toàn thân cũng tan biến hết, linh khí dồi dào, thần thái sáng láng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-327-ngoai-truyen-10.html.]
"Xem ra, nước này không chỉ ngon miệng, mà linh khí cũng rất nồng đậm."
Liên Kiều khá hài lòng, hoàn toàn không nhận ra việc tân hôn mà cần tinh lực dồi dào để làm chuyện gì.
…
Lục Vô Cữu trở về sớm hơn nàng tưởng, lúc hắn vào cửa, Liên Kiều vừa ăn xong.
Nàng giật mình: "Sao lại về sớm vậy? Bọn họ lại chịu thả chàng sao?"
"Say rồi thì đương nhiên phải thả, hơn nữa, Chu Kiến Nam cũng giúp đỡ cản một chút."
Lục Vô Cữu xoa xoa mi tâm, vừa nói, Liên Kiều liền ngửi thấy mùi rượu.
Nhưng bước chân Lục Vô Cữu vững vàng, ánh mắt sáng quắc, nhìn thế nào cũng không giống say rượu.
Liên Kiều liếc nhìn sắc trời bên ngoài, vội vàng chuyển chủ đề, nói: "Hôm nay đại hôn, buổi tối Thiên Ngu cũng phái người đưa lễ vật tới, này, chàng không mở ra xem sao?"
Nàng chỉ vào một chiếc hộp gỗ tinh xảo trên bàn, ánh mắt Lục Vô Cữu quả nhiên chuyển qua đó.
Nhưng rất nhanh, hắn lại quay lại.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Không cần, không xem cũng biết."
Liên Kiều không tin: "Thật sao? Vậy chàng nói xem bên trong là gì."
Lục Vô Cữu nói ra hai chữ: "Y phục."
Liên Kiều nghi ngờ: "Không thể nào, ngày đại hôn mà bọn họ lại tặng thứ này sao?"
Lục Vô Cữu vẻ mặt bình tĩnh: "Nàng mở ra xem sẽ biết."
Để đề phòng hắn giở trò, Liên Kiều cố ý ôm hộp quay lưng lại, mở ra xem, quả nhiên, bên trong là một bộ y phục màu đỏ.
"Sao chàng biết?"
Lục Vô Cữu không có gì biểu cảm, trước đây mẫu hậu hắn cũng vậy.
Trước kia hắn chẳng có gì cả, cho nên cảm thấy được một bộ y phục do mẫu hậu tự tay may đo đã rất mãn nguyện, thậm chí không tiếc bịa chuyện nói dối, chỉ để có thể ở bên mẫu hậu thêm một khắc.
Sau khi có Liên Kiều, hắn mới phát hiện tình yêu gửi gắm trong những bộ y phục này thật nông cạn.
Sau khi Lục Khiếu bị bắt, hắn không xuống tay g.i.e.c hắn, coi như đã trả ơn nghĩa.
Sau đó, phụ hoàng mẫu hậu cũng từng đến Thần Cung, Lục Vô Cữu không gặp, đợi một ngày rồi họ tự rời đi.
Cho nên, lần này đại hôn họ đưa y phục tới, hắn không hề bất ngờ.
Bọn họ có lẽ là cảm kích, có lẽ là áy náy, có lẽ lại có yêu cầu khác...