Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 329: Ngoại truyện 12

Cập nhật lúc: 2025-02-17 12:20:02
Lượt xem: 229

Lúc rạng đông, Thao Thiết nửa tỉnh nửa mê, sờ thấy tóc ướt sũng liền tức giận, đuổi theo Miêu Miêu dạy dỗ, hai đứa một đường đuổi nhau đến tận phòng tân hôn, Miêu Miêu cùng đường liền nhảy vào trong từ cửa sổ.

Hai thị nữ không ngăn được, sợ đến mức chân tay mềm nhũn, nhưng lại không dám đẩy cửa vào, may mà Lục Vô Cữu nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng kéo một tấm chăn che kín mình và Liên Kiều.

Liên Kiều đang nóng đến mức mơ màng, đột nhiên bị che lại, khó chịu đẩy ra, nhưng khi đối diện với một đôi mắt mèo xanh biếc ngây thơ, hồn vía suýt chút nữa bay mất, vội vàng ôm chặt lấy Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu hít sâu một hơi, một ánh mắt sắc bén bay tới, Miêu Miêu bị dọa đến mức kêu meo meo, nhanh chóng lộn ngược ra ngoài từ cửa sổ.

Hai thị nữ lau mồ hôi, chân cũng mềm nhũn, Thao Thiết hoàn toàn không nhận ra có gì không ổn, tiếp tục đuổi theo Miêu Miêu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Một màn náo loạn qua đi, Lục Vô Cữu lại bất ngờ kết thúc sớm, Liên Kiều chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, quyết định ngày mai phải cảm ơn Miêu Miêu.

Nàng vui vẻ, sắc mặt Lục Vô Cữu lại đen hơn bao giờ hết.

Liên Kiều che miệng cười: "Đã nói rồi, đã đủ số lần rồi, chàng không được nuốt lời!"

Lục Vô Cữu mặt mày sa sầm, nghiêng đầu hôn lên môi nàng, lần này Liên Kiều không mắc mưu nữa, trực tiếp chui vào trong chăn, quấn chặt lấy mình, không cho hắn chạm vào chút nào.

Lục Vô Cữu thở dài: "Thôi, không phải nóng ra mồ hôi sao? Ta ôm nàng đi tắm."

Liên Kiều quả thực khó chịu, cánh tay mềm nhũn vòng lên cổ hắn, để hắn ôm đi suối nước nóng.

Xuống nước rồi, nàng mới phát hiện không chỉ trong phòng được thêm vào không ít đồ vật liên quan đến nàng, mà ngay cả suối nước nóng ở hậu viện cũng được mở rộng gấp đôi.

Suối nước nóng ban đầu đã đủ lớn rồi, sao hắn lại còn mở rộng nữa?

Liên Kiều hỏi Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu chỉ cười cười, không nói gì.

Liên Kiều mệt mỏi rã rời, hắn không nói, nàng cũng không có sức lực hỏi thêm, tránh xa hắn, trốn đến một góc xa nhất, dựa vào thành bể ngâm mình để giải tỏa mệt mỏi.

Vừa ngâm, nàng vừa cảnh giác liếc nhìn Lục Vô Cữu, đề phòng hắn lại giở trò.

Nhưng có lẽ là do bị mèo dọa sợ, hôm nay Lục Vô Cữu lại rất an phận.

Liên Kiều thật sự mệt mỏi, bèn nằm úp sấp trên thành bể nghỉ ngơi.

Lúc mơ màng, dường như có thứ gì mềm mại quấn lấy cổ chân, hơi ngứa, lại có chút lạnh.

Nàng đạp đạp, tưởng là rong nước, lại nghĩ, trong suối nước nóng làm gì có rong nước?

Chẳng lẽ là Lục Vô Cữu, nhưng tay hắn không mềm, cũng không lạnh.

Liên Kiều nghi hoặc ngáp một cái, cúi đầu nhìn xuống, lập tức ngây người.

Chỉ thấy trong làn nước trong vắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Vảy khắp người, ánh lên chút ánh sáng, là đuôi rồng…

Một cái đuôi rồng màu đen, cực kỳ to đang quấn chặt lấy bắp chân trắng nõn của nàng, càng siết càng chặt, chậm rãi leo lên trên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-329-ngoai-truyen-12.html.]

Đầu rồng thì vòng ra trước mặt nàng, đôi mắt vàng kim, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Liên Kiều nào đã từng gặp phải tình huống này, mặt đỏ bừng: "Sao… sao chàng lại biến thành thế này?"

"Uống rượu vào, ma khí kích động, hóa thành nguyên thân càng dễ khống chế hơn."

Con rồng kia mở miệng nói, giọng nói vẫn là giọng trầm thấp của Lục Vô Cữu.

Liên Kiều nghe thấy giọng nói quen thuộc liền thả lỏng hơn một chút, không còn sợ hãi như vậy nữa.

Nhưng vẫn cảm thấy hoang mang.

"Vậy chàng tự khống chế đi, ta về trước."

Lục Vô Cữu lại không buông: "Nàng ở lại với ta."

Hắn hóa thành nguyên thân dường như có chút xa lạ, bá đạo lại dịu dàng, nhất là đôi mắt màu vàng nhạt kia, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc.

Hơn nữa, một rồng một người, thật sự có chút kỳ quái.

Liên Kiều cố gắng vùng vẫy, càng kéo, thân rồng càng quấn chặt lấy nàng, trắng đen xen kẽ, hơi có chút quỷ dị.

Vảy thô ráp cọ xát qua cơ thể nàng, tạo cảm giác kỳ lạ, nàng khẽ cắn môi.

Lục Vô Cữu thấp giọng nói: "Nàng sợ ta?"

Liên Kiều trời không sợ đất không sợ, mặc dù có chút sợ hãi, cũng tuyệt đối không thể thừa nhận.

Nàng cứng miệng: "Làm sao có thể, chỉ là hơi không quen thôi."

Lục Vô Cữu liếc mắt một cái đã nhìn thấu: "Đợi lát nữa sẽ quen thôi, nàng có thể sờ thử."

Phải nói là, Liên Kiều còn chưa từng nhìn thấy nguyên thân của Lục Vô Cữu ở khoảng cách gần như vậy bao giờ, nhất thời cũng có chút tò mò, nàng thử đưa tay sờ lên đầu hắn.

Cảm giác hơi lạnh, cứng rắn, nhưng hơi thở lại rất ấm áp.

Sờ hai cái không còn sợ nữa, nàng lại vuốt dọc theo thân rồng xuống, vảy đen bóng xếp khít nhau, ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt, hơi thô ráp, nhưng chất liệu lại cực kỳ tốt.

Liên Kiều dần dần thích thú, thỉnh thoảng lại chọc hắn một cái.

Khi ngón tay mềm mại rơi vào trước n.g.ự.c hắn, nàng phát hiện chính giữa thiếu một mảnh, xung quanh còn hơi nhô lên, đầu ngón tay dừng lại: "Chỗ này vốn là vảy hộ tâm sao?"

Lục Vô Cữu khẽ ừ một tiếng.

Cả người toàn vảy xinh đẹp vậy mà lại thiếu mất một mảnh, thật sự có chút đáng tiếc, Liên Kiều thấy nghẹn ở ngực, áp má lên đó: "Vẫn còn mọc lại được không?"

"Không được nữa." Giọng Lục Vô Cữu trầm ổn, "Nhưng mà, bây giờ cũng không sao nữa."

Liên Kiều an ủi được một chút, vuốt ve theo vảy của hắn, hứng thú bừng bừng.

Đột nhiên, vuốt đến một chỗ, vảy hơi nhô lên, nhìn rất không bằng phẳng.

Loading...