Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 333: Ngoại truyện 16
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:09
Lượt xem: 129
[Thiên Nguyên năm thứ 7, ngày mồng Chín, tháng Hai]
Cha bỗng nhiên đối xử với ta thật hào phóng.
Không chỉ mua cho ta bánh mơ mà ta vẫn luôn thèm thuồng, mà còn cho ta ăn thêm hai viên đường.
Sau đó, người dạy ta chơi một trò gọi là “giả bệnh”.
Giả vờ đau bụng, lăn lộn trước mặt mẹ xem bà có nhận ra không.
Ta nghe lời làm theo, mẹ hoảng hốt, chẳng còn tâm trí đi cùng bá bá dạo chơi nữa, ôm ta chạy thẳng đến Dược Vương Cốc.
Trò giả bệnh này trước nay ta chưa từng thử qua, thật thú vị làm sao!
Nhưng giả bệnh hai ngày, mỗi ngày đều nằm trên giường ren/ri, ta bắt đầu cảm thấy chán chường.
Ta bèn hỏi cha khi nào mới không cần giả vờ nữa, cha đáp rằng sắp rồi.
Đến ngày thứ ba, bá bá kia rốt cuộc rời đi.
Cha lúc này mới bảo ta ngồi dậy, còn mua cho ta một gói bánh mơ khác.
Ta cùng cha len lén ăn sạch, không để mẹ phát hiện.
Cha nói đây là bí mật giữa hai người chúng ta, còn ngoắc tay hứa hẹn, không được để lộ ra ngoài.
Ta thực mong bá bá kia lại đến chơi một lần nữa!
Hắc hắc, như vậy ta lại có thể tiếp tục trò giả bệnh, mỗi ngày đều được ăn hai miếng bánh mơ và hai viên đường!
Ta cẩn thận hỏi cha khi nào bá bá sẽ trở lại.
Nào ngờ sắc mặt cha trầm xuống, rõ ràng không vui.
Ngày đó, người đã hứa cho ta cả một miếng bánh mơ, thế mà cuối cùng lại cắn mất một miếng to, chỉ để lại cho ta một mẩu bé xíu bằng móng tay.
Ta lập tức òa khóc, cha chẳng những không dỗ, mà còn cười rộ lên.
Ta ghét cha!
[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Một, tháng Ba]
Dạo này, Lục Vô Cữu dường như ôn hòa hơn rất nhiều.
Những món quà ta tặng, hắn đều thu nhận.
Ta gọi hắn ra ngoài, hắn cũng vui vẻ cùng ta dạo chơi, thậm chí còn chịu cùng ta tỷ thí.
Mặc dù lúc nào hắn cũng đánh rơi kiếm của ta, nhưng không sao, ta nhất định có ngày thắng được hắn!
Thế nhưng gần đây ta không dám ra ngoài tìm hắn tỷ thí nữa, bởi vì… răng cửa của ta rụng mất rồi!
Mỗi lần ta mở miệng, mẹ liền bật cười, cha cũng chế giễu ta.
Họ thật đáng ghét!
Ta tủi thân khóc òa, mẹ bèn bảo ta ném răng lên mái nhà, như thế răng mọc lại sẽ đều tăm tắp.
Ta làm theo, mẹ khen ta giỏi, còn nói sẽ làm kẹo hồ lô cho ta ăn, hai ngày nữa sẽ đi mua sơn tra.
Thật tuyệt!
[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Bốn, tháng Ba]
Hôm nay, mẹ nói sẽ làm kẹo hồ lô cho ta.
Nhưng khi ta từ học đường trở về, lại chẳng thấy bóng dáng mẹ đâu.
Cha bảo mẹ về nhà ngoại rồi.
Hừ, nhất định là cha lại làm mẹ tức giận!
Bằng không, cớ gì cha lại khàn cả giọng, mắt đỏ hoe như vừa khóc thế kia?
Cha thường bảo ta đừng khóc nhè. Hóa ra, người cãi nhau thua cũng sẽ khóc nhè, thật đáng xấu hổ!
Mẹ thật quá đáng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-333-ngoai-truyen-16.html.]
Vốn dĩ trước đây, mỗi lần trốn đi mẹ đều mang theo ta.
Nhưng lần này lại không.
Hẳn là mẹ chê ta mập rồi!
Bất chợt, ông nội tới.
Người muốn dẫn ta đến Kỳ Sơn nghỉ ngơi ít ngày.
Ta có chút không nỡ, muốn đợi mẹ trở về.
Nhưng ông nội bảo rằng ở Kỳ Sơn có rất nhiều kẹo hồ lô, thế là ta đồng ý ngay.
[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Ba, tháng Tư]
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta đã ở Kỳ Sơn tròn một tháng. Kẹo hồ lô ăn đến phát chán rồi, ta muốn về nhà!
Nhưng ông nội lại bảo mẹ vẫn chưa trở về, không cho ta quay về.
Ta nhớ mẹ quá!
Từ bé đến giờ, ta chưa từng xa mẹ lâu như vậy.
Nếu mẹ không quay về, ta sẽ đi tìm mẹ!
Mẹ yêu ta nhất, mẹ chưa từng từ chối ta bất cứ điều gì.
Chỉ cần ta đến, mẹ nhất định chịu trở về!
Cha đúng là vô dụng!
Một tháng trôi qua rồi, chẳng những chưa đón được mẹ, mà ngay cả ta cũng quên mất!
Ta rất thông minh, còn nhớ rõ nhà ngoại ở trấn Hoa Khê.
Nơi đó có một con sông nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều khoai lang.
Trước đây mẹ từng nướng cho ta ăn hai lần, thơm ngọt đến mức kéo sợi tơ vàng.
Nhưng ruộng khoai lang quá rộng lớn, đến ngã rẽ, ta bỗng lạc đường.
May thay, có một lão gia gia nói ông là người trấn Hoa Khê, có thể dẫn ta đi.
Thế là ta liền theo ông ấy.
Hôm ấy, ta gặp được Lục Vô Cữu.
Lục Vô Cữu gọi ta lại, nói rằng lão gia gia kia là kẻ xấu.
Lão gia gia kia trông hiền lành, ta có chút hoài nghi.
Lục Vô Cữu quay lưng rời đi, hờ hững nói: "Tin hay không, tùy nàng."
Ta vẫn chạy theo, đợi đến khi ra ngoài mới phát hiện lão gia gia kia dẫn ta đi sai đường.
Được rồi, Lục Vô Cữu nói đúng. Nhưng dù có đúng thì đã sao? Hắn không thể hòa nhã một chút ư?
Lão gia gia kia dẫn người đuổi theo, Lục Vô Cữu liền đánh lui bọn họ.
Hắn không giỏi đánh nhau, ta tận mắt thấy cánh tay hắn bị đánh trúng, vậy mà hắn lại bảo không sao.
Hừ, sĩ diện! Nhưng mà... hôm nay hắn dường như không quá đáng ghét.
Hắn hỏi ta vì sao lại chạy ra ngoài một mình, ta đáp: "Ta muốn đến nhà ngoại tìm mẹ."
Hắn nhìn ta một lát, rồi bỗng nhiên nói: "Đây không phải đường đến Hoa Khê, ta đưa nàng về Kỳ Sơn, chớ làm loạn nữa."
Thật kỳ quái!
Ta rõ ràng đã nhận ra con sông kia, bên bờ còn trồng khoai lang, nơi này chính là trấn Hoa Khê!
Ta hất tay hắn ra, cao hứng chạy đi tìm mẹ.
[Thiên Nguyên năm thứ tám, ngày mồng tám, tháng tư - Trấn Hoa Khê]
Ta tìm được nhà ngoại, ngoại vừa thấy ta liền rơi lệ, nghẹn ngào than thở: "Cháu còn nhỏ thế này..."