Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 337: Ngoại truyện 20
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:17
Lượt xem: 139
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, hỏi ta sao vẫn chưa tấn giai.
Ta tức giận liền cất bức thư đi, tỷ thí với hắn.
Đợi tỷ thí xong, ta mới nhớ tới bức thư đó.
Kết quả không biết vì sao lại không tìm thấy nữa.
Chẳng lẽ lúc đánh nhau bị rơi rồi?
Ta đi tìm Lục Vô Cữu hỏi hắn có nhìn thấy không, hắn rất mất kiên nhẫn, nói sao hắn lại nhìn thấy được.
Cũng đúng, hắn căn bản không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Có thể là rơi trên đường rồi, thôi, đợi lần sau gặp lại hắn thì nói vậy.
Vừa đúng tháng sau Hoành Dương Tông có pháp hội, Nhân Sâm Quả ở đó ngon lắm!
Ta nhất định phải đi, đến lúc đó sẽ hỏi trực tiếp vị sư huynh này vậy.
[Thiên Nguyên thứ 14, ngày 5 tháng 9]
Ta không đi pháp hội được.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bởi vì không biết tại sao, Lục Vô Cữu một tháng liền lên hai bậc, thật đáng ghét.
Nhân Sâm Quả có ngon đến mấy ta cũng không đi nữa.
Ta phải bế quan tu luyện.
Ta phải đuổi kịp hắn!
[Thiên Nguyên thứ 14, ngày 5 tháng 10]
Tiểu Mi gần đây rất lạ, mỗi ngày phần lớn thời gian đều dành để ngủ, không giống trước đây hay gây chuyện khắp nơi nữa.
Trước đây nó rất thích ăn thịt khô, gần đây cũng không ăn nữa.
Cha nói Tiểu Mi còn lớn hơn cả ta, nó ở tuổi này, trong loài mèo đã là mèo bà bà rồi, răng không tốt, không ăn được thịt khô nữa.
Vì vậy, cha liền đổi sang làm canh thịt cho nó.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là cùng nhau lớn lên, ta còn chưa cập kê, nó đã là bà lão rồi.
Nếu đã như vậy, sau này ta sẽ nhường nó vậy.
[Thiên Nguyên thứ 14, ngày 15 tháng 10]
Tiểu Mi không leo lên mái nhà được nữa.
Có một lần nó leo lên được một nửa thì suýt nữa ngã xuống, được Thao Thiết đỡ lấy.
Thao Thiết trước đây thích nhất là đánh nhau với Tiểu Mi, nhổ mất hai sợi râu của Tiểu Mi, cắn một miếng lông của nó, lần này Tiểu Mi ngã xuống bị nó cười nhạo một trận.
Tiểu Mi tức giận đi cắn nó, kết quả tự cắn gãy răng mình.
Thao Thiết cười lăn lộn, Tiểu Mi rất không vui.
Ta nắm lấy tai Thao Thiết dạy dỗ nó một trận, nó có lẽ là sợ ta, không dám cười nhạo Tiểu Mi nữa.
Có một lần ta còn thấy nó cõng Tiểu Mi leo lên mái nhà, sau đó Tiểu Mi liền được nó cõng đi khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-337-ngoai-truyen-20.html.]
Lục Vô Cữu trước đây ghét chúng ta ồn ào trên mái nhà của hắn, năm ngoái có một lần dẫm hỏng mái nhà của hắn, có một mảnh ngói vỡ rơi xuống, ba chúng ta bị hắn đuổi xuống cùng một lúc, sau đó một thời gian dài hắn không cho chúng ta lên nữa.
Gần đây hắn lại không nói gì.
[Thiên Nguyên thứ 15, ngày mùng 1 tháng giêng]
Tiểu Mi gần đây ngủ càng ngày càng nhiều, tối hôm qua Tiểu Mi rất tỉnh táo, ăn rất nhiều đồ, còn cùng chúng ta đón giao thừa.
Ta buồn ngủ quá nên ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cảm thấy Tiểu Mi chui vào trong chăn của ta, ngủ cùng ta.
Sáng nay ta dậy, không thấy nó đâu nữa.
Ta tưởng nó lại ham chơi đi đâu đó, đến giờ ăn cơm vẫn không thấy nó.
Tiểu Mi tuy ham chơi, nhưng chưa bao giờ bỏ lỡ giờ cơm, ta gõ gõ cái bát vàng nhỏ riêng của nó, nó lại không có phản ứng gì.
Ta vội vàng đi tìm nó, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Trời vẫn đang tuyết rơi, rất lớn rất lớn, ta nói cho cha biết rồi dẫn người đi tìm cùng, vẫn không tìm thấy.
Cuối cùng ta nghĩ đến một nơi, chạy đến sân của Lục Vô Cữu.
Trên mái nhà của hắn, quả nhiên ta tìm thấy Tiểu Mi.
Nó nằm trong đống tuyết, cuộn tròn thành một cục, trắng như tuyết, lạnh như tuyết.
Hướng nhắm mắt vẫn nhìn về phía bầu trời phía đông, nơi đó có một ngôi sao vẫn đang tỏa sáng lấp lánh.
[Thiên Nguyên thứ 15, ngày mùng 1 tháng 2]
Tiểu Mi không phải là một con mèo dễ mến, tính tình rất xấu, cũng không có linh trí.
Cha nói nó trước đây là một con mèo không ai cần, ở bên ngoài bữa đói bữa no.
Sau đó, mẹ khi mang thai ta có một hôm đột nhiên muốn ăn kẹo hồ lô, nhất định phải ra ngoài vào ban đêm, trên đường nhìn thấy Tiểu Mi bị đông cứng người.
Mẹ nhất thời mềm lòng mang nó về.
Tiểu Mi may mắn sống sót, sau đó được mẹ chiều chuộng đến mức càng ngày càng quý giá, ngay cả ăn cá cũng phải gỡ hết xương.
Vì vậy, nó rất không khách khí với ta, người được sinh ra sau.
Cha nói sau khi ta sinh ra, nó luôn ngồi phịch m.ô.n.g lên mặt ta, sau đó ta dần dần lớn lên, biến thành ta ngồi phịch m.ô.n.g lên mặt nó.
Nó rất thù dai, lén làm hỏng y phục của ta, tè ướt bài thi ta viết xong, làm đổ bát cơm của ta.
Ta vừa đọc sách nó liền nằm lên sách của ta không cho ta lật, còn bắt được một con chuột béo ú nụ đặt bên cạnh gối của ta làm ta khóc thét lên...
Nó thực sự là một con mèo rất hư.
Và rất biết diễn kịch, trước mặt ta thì hung dữ, đến trước mặt mẹ thì kêu meo meo, thật là có tâm cơ!
Đương nhiên, nó đôi khi vẫn rất hữu dụng, giúp ta bắt bướm, bắt chim nhỏ, mùa đông còn có thể ủ ấm chân cho ta.
Giang Lê cãi nhau với ta, đẩy ta một cái, nó xông tới cào Giang Lê một cái thật mạnh.
Nó cũng rất thích náo nhiệt, chúng ta nói chuyện thì nó nằm dưới chân chúng ta.
Ta đã dựng cho nó một tấm bia nhỏ, chôn dưới gốc cây lê trong sân, như vậy nó sẽ không cảm thấy cô đơn nữa phải không.
Sau khi nó đi ta còn khóc rất nhiều lần, nếu để nó nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo ta.