Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 338: Ngoại truyện 21
Cập nhật lúc: 2025-02-17 12:20:19
Lượt xem: 130
Nhưng mà, nghe nói mèo có chín mạng, có lẽ nó sẽ quay lại.
Chỉ là không biết khi nào nó sẽ quay lại, khi quay lại nó có biến thành hình dạng khác không?
[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 1 tháng 3]
Tiểu Mi mất rồi, Thao Thiết còn chưa biết, bởi vì nó và Lục Vô Cữu cùng nhau xuống núi lịch luyện.
Lúc về nó hứng chí bừng bừng xách theo một túi cá khô nhỏ, định làm Tiểu Mi thèm.
Ta nói cho nó biết Tiểu Mi đã c.h.e.c, nó còn không tin.
Sau khi nhìn thấy ngôi mộ nhỏ dưới gốc cây nó mới tin.
Nó cười ha hả, nói thật tốt quá, nó đường đường là một thượng cổ thần thú rốt cuộc cũng không cần bị một con mèo bắt nạt nữa.
Ta mắng nó vô lương tâm, Thao Thiết tức giận bỏ đi.
Nhưng sáng hôm sau ta đi tảo mộ cho Tiểu Mi thì phát hiện trước mộ bia của nó đặt ngay ngắn ba hàng cá khô nhỏ.
Vẫn là loại đã gỡ xương.
[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 3 tháng 4]
Tiểu Mi đi rồi ta cũng không còn lý do gì để leo lên mái nhà của Lục Vô Cữu nữa.
Nhưng lúc này ta cũng đã hiểu, người c.h.e.c rồi chính là c.h.e.c rồi, sẽ không biến thành sao, ngôi sao gần nhất trên mái nhà của Lục Vô Cữu không phải là mẹ.
Không có chúng ta quấy rầy Lục Vô Cữu cuối cùng cũng được yên tĩnh, hắn hẳn là người vui vẻ nhất.
Ta lại không thể nhìn hắn yên tĩnh như vậy được, vì vậy ta buộc chiếc chuông nhỏ của Tiểu Mi vào đuôi tóc của mình, lén đẩy cửa sổ của hắn ra cố ý đi dọa hắn.
Hắn quả nhiên bị ta dọa sợ, đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ta, hỏi ta cuối cùng cũng chịu ra khỏi cửa, lại nuôi một con mèo mới rồi sao?
Hắn căn bản không hiểu, Tiểu Mi chính là Tiểu Mi, đối với ta mà nói nó không chỉ là một con mèo.
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 1 tháng 6]
Ta vô tình uống phải nước Vô Căn của Lục Vô Cữu.
Hắn vậy mà lại bắt ta đền!
Thật là quá keo kiệt.
Ta mất cả một đêm mới gom đủ một chén nước.
Càng tức hơn là hắn vậy mà lại uống cạn ngay trước mặt ta!
Lục Vô Cữu đáng ghét, hắn thật sự quá keo kiệt.
Mệt mỏi cả đêm, ta về nhà ngủ thiếp đi, quên mất đã hẹn với nhị sư huynh.
Đợi ta tỉnh ngủ nhớ ra thì trời đã tối rồi, nhị sư huynh đã xuống núi lịch luyện từ lâu.
Haiz, cũng không biết nhị sư huynh muốn nói gì với ta.
Nhưng mà, chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng đâu nhỉ?
Đợi hắn về rồi nói sau.
[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 3 tháng 6]
Nhị sư huynh lần này đi vậy mà phải mất ba năm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thôi, đợi ba năm nữa rồi hỏi vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-338-ngoai-truyen-21.html.]
Mong rằng không phải chuyện gì quan trọng.
Còn có một tin tốt! Cuối cùng ta cũng có thể đi săn đêm rồi.
Ta đã thu phục được một con yêu quái sò, còn tìm thấy rất nhiều vỏ sò xinh đẹp trong hang của nó.
Ta dùng những vỏ sò này làm cho Lục Vô Cữu một bộ quân cờ, làm quà sinh thần cho hắn.
Hắn nhận lấy, nhưng qua hai ngày ta phát hiện hắn ném hết đồ ta tặng hắn đi rồi.
Tại sao hắn lại làm vậy?
Ta không muốn nói chuyện với hắn nữa!
Cha nói hắn không có gì sai, là ta không nên yêu cầu người khác giống như ta.
Được rồi, thì ra lớn lên sẽ có nhiều phiền não như vậy sao?
Người hoặc thứ mình thích sẽ lần lượt rời đi, những lời trước đây có thể nói cũng không thể nói nữa.
Ta không muốn lớn lên nữa.
Cha xoa đầu ta nói cũng được, ta muốn thế nào thì cứ thế ấy, cha sẽ luôn đứng sau lưng ta.
Nhưng cha cũng bắt đầu có tóc bạc rồi, có một ngày cha cũng sẽ rời khỏi ta phải không.
Cuối cùng ta vẫn không đi tìm Lục Vô Cữu tính sổ, nhưng ta sẽ không bao giờ tặng quà cho hắn nữa.
[Thiên Nguyên năm thứ 15, ngày mùng 1 tháng 7]
Gần đây ta đang luyện thuật khống chế nước, thêu rất nhiều khăn tay, còn làm rất nhiều túi thơm.
Lúc đầu ta thêu rất xấu, sau đó càng ngày càng đẹp.
Thực sự quá nhiều, trong phòng ta chất đống dùng không hết.
Vì vậy ta chia cho mọi người xung quanh.
Ta vốn không muốn cho Lục Vô Cữu, nhưng vừa đúng lúc hắn đi ngang qua, vì vậy ta liền tìm một cái xấu nhất nhét cho hắn.
Hắn cũng nhận lấy, tuy rằng sau đó ta vẫn không thấy hắn đeo ra ngoài, nhưng điều này cũng không quan trọng nữa.
Chu Kiến Nam rất có đầu óc kinh doanh, mang khăn tay và túi thơm ta thêu ra ngoài bán, bán được rất nhiều tiền, chia cho ta một phần lớn.
Đến lúc nào đó ta không muốn tu tiên nữa, nói không chừng dựa vào cái này cũng có thể kiếm được đầy bát đầy nhà!
[Thiên Nguyên thứ 15, ngày mùng 1 tháng 8]
Ta cập kê rồi!
Cha muốn tổ chức cho ta một lễ cập kê thật long trọng!
Ta nhận được rất nhiều quà, cái gì cũng có, quá nhiều, mở ra cũng không hết.
Lục Vô Cữu cũng tặng quà cho ta, là một cây trâm, tuy hơi xấu, nhưng hắn có thể tặng ta thì ta vẫn rất vui.
Nhưng ngày hôm sau ta mới phát hiện ra hắn tặng quà cho tất cả những người gần đây cập kê đều là trâm, hơn nữa, của mỗi người đều đẹp hơn của ta...
Là mỗi người!
Đặc biệt là Giang Lê, cây trâm của nàng ta được làm bằng lông vũ chim Chu Tước, dưới ánh mặt trời lấp lánh rất đẹp.
Còn của ta thì xám xịt.
Giang Lê âm thầm cười nhạo ta, những người khác cũng cười ta.
Lục Vô Cữu nhất định là cố ý.
Ta càng ghét Lục Vô Cữu hơn!