Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 339: Ngoại truyện 22

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:20
Lượt xem: 136

[Thiên Nguyên thứ 15, ngày mùng 7 tháng 8]

Hôm nay là tiệc cập kê.

Vốn ta đã quên chuyện cây trâm rồi, Lục Vô Cữu vậy mà còn dám chủ động nhắc đến, hỏi ta tại sao không đeo.

Ta cười lạnh một tiếng, bảo hắn tối nay đến rồi ta sẽ nói cho hắn biết.

Tối nay gió to, ta nhất định sẽ không đi.

Để Lục Vô Cữu chờ cũng tốt, dù sao hắn cũng không kiên nhẫn, nhất định sẽ không thật sự chờ ta.

[Thiên Nguyên năm thứ 16, ngày mùng 7 tháng 7]

Từ sau khi Tiểu Mi đi ta liền không đến sân của Lục Vô Cữu nữa.

Nhưng ta vẫn luôn luôn chú ý đến Lục Vô Cữu, chú ý đến chiêu thức của hắn.

Sợ hắn phát hiện, ta cẩn thận trốn sau cây.

Tuy đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn bị hắn bắt gặp vài lần.

Ta vội vàng chạy đi, sợ hắn phát hiện ta lén học chiêu thức của hắn.

Gần đây, ánh mắt hắn nhìn ta rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ đã phát hiện ra ta đang âm thầm phá giải chiêu thức của hắn rồi sao?

[Thiên Nguyên năm thứ 16, ngày mùng 7 tháng 11]

Năm nay ta bắt đầu xuống núi lịch luyện, cùng mọi người đi săn đêm, thường xuyên đi một lần là một tháng, mỗi năm ở Vô Tướng Tông không nhiều thời gian.

Những người khác cũng vậy.

Mọi người được phân ngẫu nhiên, lần trước ta vậy mà lại được phân cùng với Lục Vô Cữu, còn có một người quen là Chu Kiến Nam.

Ta và Lục Vô Cữu đã lâu không gặp, khi gặp ta hắn dừng lại một chút, có vẻ hơi ngạc nhiên.

Ta hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn gặp ta, ta còn không muốn gặp hắn!

Ba người chúng ta dẫn theo một số sư đệ sư muội cùng nhau, đến Vu Sơn, đối phó với một con gấu đen tinh nghìn năm.

Con gấu đen tinh này rất gian xảo, chúng ta bị mắc kẹt trong rừng sâu núi thẳm suốt ba ngày, tốn rất nhiều công sức mới tiêu diệt được nó.

Bi thảm hơn là, thứ này không chỉ khó g.i.e.c, g.i.e.c xong rồi lại chẳng có thứ gì, mọi người đều ủ rũ, oán than khắp nơi.

Nhưng ta vẫn hơi vui, bởi vì ta đã tấn giai khi đi săn đêm.

Cuối mỗi năm các chưởng giáo đều sẽ thống kê các bí cảnh thử luyện trong năm nay, để mọi người bình chọn bí cảnh mình thích trong.

Do dự một hồi ta đã chọn bí cảnh Vu Sơn, dù sao thì nơi đó có tệ đến mấy, ta cũng đã tấn giai ở đó.

Kết quả cuối cùng công bố, còn có một người cũng chọn nơi này.

Bí cảnh này không có bảo vật, lại đặc biệt gian nan, người kia vì sao lại chọn chứ? Lại là ai chọn chứ?

Ta tưởng là Chu Kiến Nam, kết quả Chu Kiến Nam liên tục lắc đầu, cánh tay hắn bị gấu đen cào bị thương, hắn nói hắn ghét bí cảnh này còn không kịp.

Điều này có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ người thứ hai này là Lục Vô Cữu?

Nhưng hắn cũng bị thương, lại không lấy được đồ, so với những bí cảnh khác, hắn chắc chắn sẽ không thích nơi này.

Ta đoán, có lẽ là sư đệ sư muội nào đó.

[Thiên Nguyên năm thứ 17, ngày mùng 7 tháng 7]

Hôm nay là lễ Thất Tịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-339-ngoai-truyen-22.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta và Lục Vô Cữu lại bị phân đến cùng một bí cảnh.

Thật xui xẻo!

Hơn nữa không biết tại sao, lần này chỉ có hai người chúng ta.

Có một sư muội nghe được tin này đột nhiên tìm đến ta nhét cho ta một túi thơm tinh xảo.

Ta tưởng là cho ta.

Kết quả sư muội ngượng ngùng e thẹn, nói là cho Lục Vô Cữu.

Ta thấy sư muội này thật là không có mắt nhìn, vậy mà lại thích hắn.

Nhưng sư muội khóc lóc sướt mướt, ta cũng không tiện từ chối.

Thôi, giúp nàng ấy chạy một chuyến vậy.

Vì vậy ta bịt mũi đưa túi thơm cho Lục Vô Cữu.

Lúc Lục Vô Cữu nhận lấy túi thơm, dừng lại một chút.

Lúc đó con yêu quái sói vừa đúng lúc xuất hiện, ta rút kiếm nghênh đón.

Ai ngờ con yêu quái sói này rất khó đối phó, ta suýt nữa bị thương, Lục Vô Cữu đỡ cho ta một cái, hôn mê ba ngày.

Lúc hôn mê, hắn vẫn luôn nắm chặt túi thơm này trong tay.

Ta lập tức thấy hứng thú, chẳng lẽ Lục Vô Cữu và sư muội này phải lòng nhau rồi?

Ta vội vàng báo tin này cho sư muội kia. Nàng ấy mừng quýnh, ngày ngày túc trực bên giường Lục Vô Cữu.

Ngày thứ ba, Lục Vô Cữu rốt cuộc cũng tỉnh. Nghe tin, ta vội vàng chạy đến, lại thấy sư muội vừa khóc vừa chạy ra.

Bên trong, Lục Vô Cữu vừa mới tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch như quỷ, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Ta lấy làm lạ, người này lúc hôn mê còn nắm chặt túi thơm của sư muội, sao vừa tỉnh lại đã thay đổi rồi?

Thật là kỳ quái.

[Ngày mùng một tháng giêng năm Thiên Nguyên thứ mười tám]

Ta luôn là người ân oán phân minh. Tuy Lục Vô Cữu tính tình cổ quái, nhưng dù sao cũng đã đỡ cho ta một đòn.

Để cảm tạ anh, ta đặc biệt lấy thuốc bổ quý giá nhất của mình mang đến cho anh, trên đường còn hái thêm một bó hoa dại.

Ai ngờ Lục Vô Cữu lại lạnh lùng hỏi ta lần này lại đưa đồ cho ai?

Nghe giọng điệu này, ta bèn ném hoa đi, tức giận bỏ ra ngoài.

Anh thật sự càng ngày càng kỳ quái.

Từ đó về sau, tính tình Lục Vô Cữu càng lúc càng xấu.

Ta trêu anh vài lần lại bị anh trêu ngược lại, tức c.h.e.c ta đi được.

Lại đến ngày giỗ của Tiểu Mi.

Nó rất tham ăn, hàng năm ta đều cúng cho nó rất nhiều món ngon.

Cha đi ngang qua thở dài, nói ta quá trẻ con.

Ta mặc kệ.

Ta vẫn làm theo lệ thường.

Sáng hôm sau, ta phát hiện thịt trước mộ Tiểu Mi đều bị xé nát, biến thành canh thịt.

Ta mắng to là con chim nào ăn vụng.

Cha cũng dậy sớm, sắc mặt có chút khó coi.

Loading...