Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 342: Ngoại truyện 25

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:26
Lượt xem: 91

Viên ô mai bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, dính nhớp nháp.

Thiếu niên thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.

Liên Kiều "chụt" một cái, hôn lên má anh.

Sau khi trở về, cô bị cha mắng một trận, dặn không được chạy lung tung nữa. Chiếc hàng rào bị hỏng cũng nhanh chóng được sửa lại.

Cô cũng cuối cùng biết được tên của anh đó - Lục Vô Cữu.

Tên này nghe rất cổ kính, vì bà nội anh là giáo sư lâu năm của trường A.

Còn ông nội anh thậm chí còn có thâm niên lâu hơn nữa. Cha mẹ đều là những người rất giỏi, nhưng thường xuyên công tác xa, hiếm khi về nhà.

Liên Kiều đã không còn nhớ rõ khuôn mặt anh lúc đó.

Nhưng chiếc áo sơ mi trắng kia, cô lại nhớ rất rõ.

Trong viện có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi. Sau một thời gian sống ở đó, Liên Kiều biết có vài người ở sau lưng lén lút cười nhạo cô, nói cô là "Nam man tử" đến từ phương Nam, còn nói mẹ cô là kẻ đến nịnh bợ nhà bọn họ.

Người nói nhiều nhất chính là Giang Lê.

Liên Kiều giận lắm, ấn Giang Lê xuống bùn mà cào cấu một trận, để lại một vết xước dài trên mặt cô ta.

Giang Lê tức đến phát khóc, kết quả, Liên Kiều bị cha xách ra cửa đánh cho một trận.

Nhưng cha cô chỉ dọa là chính, tiếng răn dạy thì to mà lực đánh thì nhẹ hều, cái roi lông gà giơ cao rồi lại rơi xuống chẳng chút sức lực.

Vừa đánh vừa cao giọng bảo rằng: “Dù người ta có nói bậy nói bạ, có đặt điều thị phi thế nào, con cũng không được động tay động chân.”

Lúc đầu, Liên Kiều còn ngu ngơ, sờ thử cái roi, nghi ngờ rằng nó bị hỏng.

Sau đó, thấy cha cô nháy mắt một cái, cô mới chợt hiểu ra, liền phối hợp khóc “oa oa” mấy tiếng, làm cho người ngoài xem.

Nháo cả buổi, ai cũng biết là Giang Lê mở miệng châm chọc trước.

Nhà họ Giang mất hết thể diện, không những không dám truy cứu, mà còn phải dẫn Giang Lê đến tận cửa xin lỗi.

Trận chiến này giúp Liên Kiều nổi danh khắp viện. Ai cũng biết cô bé nhà họ Liên là một cây ớt nhỏ, ai dám trêu vào thì xác định lãnh đủ.

Nhưng cô vốn thông minh, đáng yêu lại lanh lợi, chẳng bao lâu đã hòa nhập với lũ trẻ trong viện.

Chỉ có Lục Vô Cữu, ngoài lần đầu gặp mặt, thái độ của anh với cô chẳng hề nhiệt tình.

Mỗi lần cô chia đồ ăn mang từ phương Nam đến cho anh, anh đều qua loa đáp một câu: “Cũng được.”

Nhưng khi hỏi kỹ hơn, anh lại chẳng nói rõ được gì, khiến cô nghi ngờ rằng anh căn bản không ăn, thậm chí có khi còn vứt đi.

Dán mặt nóng vào m.ô.n.g lạnh mãi cũng thấy bực.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hừ, tưởng anh có gì đặc biệt, hóa ra cũng chẳng khác gì Giang Lê, ngoài mặt khách sáo, nhưng trong lòng cũng khinh thường cô mà thôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-342-ngoai-truyen-25.html.]

Vậy là cô âm thầm cạnh tranh với cả Giang Lê lẫn Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu thi được bao nhiêu điểm, cô nhất định phải cao hơn anh.

Lục Vô Cữu vào trường R, cô cũng phải vào.

Lục Vô Cữu học cái gì, cô cũng đòi học cái đó.

Nhưng đến mục cuối cùng này thì hơi quá sức, bởi vì anh thực sự quá biến thái, học quá nhiều thứ!

Là con trai độc nhất của hai nhà, từ nhỏ anh đã phải học đủ thứ. Không chỉ thành tích học tập xuất sắc, mà còn giỏi cưỡi ngựa, đấu kiếm, piano, golf… và giành rất nhiều giải thưởng.

Có một lần, Lục Vô Cữu mang về một chiếc cúp vàng rực từ cuộc thi đấu kiếm.

Liên Kiều nhìn mà thèm muốn.

Tiểu Mi cũng tò mò, giơ móng vỗ một cái, chẳng may làm cái cúp rơi xuống, mẻ một góc.

Liên Kiều sợ c.h.e.c khiếp, vội ôm Tiểu Mi đến xin lỗi Lục Vô Cữu.

Ai ngờ anh còn chẳng thèm nhìn chiếc cúp, chỉ hờ hững nói: “Hỏng thì hỏng, chẳng phải thứ quan trọng gì.”

Liên Kiều bĩu môi, cảm thấy anh lại đang khoe khoang.

Sau này, cô mới nhận ra anh thực sự không để tâm.

Có một lần khác, cô tình cờ thấy Lục Vô Cữu sau khi tham gia một cuộc thi vào buổi tối trở về, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Tin vui thực ra đã truyền đi từ trước, ai ai cũng biết, nhà họ Lục tối nay còn mở tiệc.

Tài xế xách hành lý của anh xuống xe, xe đã tắt máy, nhưng anh vẫn ngồi phía sau, nhắm mắt hờ.

Sắc mặt trắng bệch, môi nhạt màu, cửa kính xe hạ xuống một nửa, dường như đang nhìn cô.

Lúc đó, cô đang trêu đùa Tiểu Mi, bất ngờ chạm mắt với anh, như thể đã vô tình nhìn thấu một bí mật nào đó.

Cô cũng học rất nhiều thứ, nhưng phần lớn đều là những gì cô thích.

Những thứ cô không thích, chỉ cần khóc nhè, quấy rối một trận, nhào vào lòng mẹ làm nũng, để mẹ mắng cha một trận, thế là cô chẳng cần học nữa.

Nhận ra Lục Vô Cữu dường như đang nhìn mình, cô ôm Tiểu Mi, rón rén tiến lại gần.

Cô truyền kinh nghiệm cho Lục Vô Cữu, bảo anh cũng nên lười biếng một chút. Lục Vô Cữu sải bước dài, chỉ cười mà không nói gì.

Về sau Liên Kiều cũng cảm thấy điều đó không có khả năng. Mẹ anh là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng vô cùng mạnh mẽ, còn cha anh lại nghiêm khắc đến mức khiến người ta muốn đứng nghiêm chào khi gặp mặt.

Liên Kiều từng đến nhà anh ăn tối một lần, đúng lúc cả cha mẹ anh đều có mặt.

Bữa tối hôm đó là món Âu, d.a.o nĩa chạm nhau nhưng không phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

Cả buổi tối cô như ngồi trên đống lửa, rõ ràng bình thường ăn uống rất tốt, vậy mà hôm ấy chỉ ăn được nửa bữa.

Lục Vô Cữu thì lại rất thản nhiên, dường như đã quá quen với cảnh này.

Loading...