Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 343: Ngoại truyện 26
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:27
Lượt xem: 91
Anh là hình mẫu lý tưởng trong mắt mọi người, dù là học tập hay đạo đức đều không có gì để chê trách. Cha cô lúc nào cũng lấy anh ra để so sánh, nói mãi đến mức cô phát bực.
Vì vậy, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nhìn thấy anh hút thuốc.
Hôm đó trời đã khuya, Tiểu Mi không biết lại chạy đi đâu, thế nên cô ra ngoài tìm.
Đang tìm kiếm thì bất chợt thấy một bóng người đen thẫm ở mép vườn, kèm theo một đốm lửa đỏ tàn.
Có người đang dựa vào tường, kẹp giữa hai ngón tay là một điếu thuốc.
Cô giật mình hoảng sợ, tưởng là trộm, còn định hét lên gọi người.
Nhưng ngay lúc ấy, miệng cô bị bịt lại.
Phía sau vang lên một giọng nói trầm khàn: "Đừng la."
Là Lục Vô Cữu.
Đầu mũi cô thoáng ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, còn pha lẫn chút hương bạc hà.
Cô chớp mắt ra hiệu rằng mình sẽ không kêu lên, anh mới buông tay ra.
Thoát được rồi, Liên Kiều lập tức nắm lấy điểm yếu của anh, hạ giọng đầy tinh quái: "Hay thật nha, anh dám hút thuốc? Để xem tôi có méc ông nội anh không!"
Lục Vô Cữu phủi tàn thuốc, giọng điềm nhiên: "Cứ đi đi."
Liên Kiều nói là làm, hí hửng chạy đến nhà anh. Nhưng còn chưa vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng vỡ của một chiếc bình hoa trên lầu hai, xen lẫn giọng cãi vã bị đè nén của một cặp vợ chồng trung niên và từ "ly hôn".
Không hiểu vì sao, bước chân cô khựng lại, không còn hăm hở xông vào như ban đầu.
Cô ngoảnh đầu nhìn về phía bức tường xa xa, nơi đó, đốm lửa đỏ tàn đã bị dập tắt.
Hôm sau, mọi thứ dường như quay về bình thường.
Trùng hợp đúng ngày sinh nhật của ông nội Lục, bữa tiệc được tổ chức vô cùng xa hoa. Cha mẹ Lục Vô Cữu đứng bên nhau tiếp khách, trông có vẻ hòa hợp không gì sánh được.
Bữa tiệc bắt đầu, không biết ai khơi mào, nói rằng Lục Vô Cữu từng giành giải thưởng lớn về piano, không biết liệu có thể có cơ hội được nghe cậu ấy biểu diễn không.
Lời đã nói ra, cha Lục ra hiệu một cái, Lục Vô Cữu nhẹ nhàng gật đầu.
Anh mặc một bộ vest trắng, dáng người cao ráo, thậm chí còn cao hơn cả cha mình. Thần thái bình thản, động tác tao nhã, từng nốt nhạc tuôn ra từ đầu ngón tay, nhận về tràng vỗ tay tán thưởng không ngớt.
Liên Kiều liếc nhìn người ở trung tâm ánh đèn, rồi lặng lẽ quay đi.
Chỉ có cô biết, đôi tay đang lướt trên phím đàn kia, khi cầm điếu thuốc cũng thuần thục không kém.
Hai năm trở lại đây, Liên Kiều không còn bắt gặp anh hút thuốc nữa.
Có lẽ đã cai rồi, cũng có thể chỉ là giấu kỹ hơn mà thôi.
Nhưng cô không quan tâm.
Sắp đến nơi rồi, cô vừa ngân nga một bài hát vừa định lấy vé ra để tận hưởng buổi biểu diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-343-ngoai-truyen-26.html.]
Ai ngờ vừa lật túi, lại rơi ra một tờ bài kiểm tra đã làm...
Nhìn kỹ lại, bên trong trống trơn, vé đâu mất rồi?!
Tên Lục Vô Cữu đáng c.h.e.c!
Chắc canh anh đã sớm nhận ra và tráo vé của cô!
Ở Bắc Tứ Hoàn chưa bao giờ có lúc không tắc đường. Nếu bây giờ quay về lấy vé, e rằng khi quay lại, buổi hòa nhạc cũng đã kết thúc mất rồi!
Liên Kiều giận đến nghiến răng.
Bảo sao anh lại dễ dàng để cô ra ngoài như vậy, hóa ra đã có sẵn chiêu sau.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Đúng lúc cô đang tức điên thì xe dừng lại, tài xế quay sang hỏi có xuống không.
Cô đành xuống xe trước, định bụng hỏi Chu Kiến Nam xem có cách nào khác không.
Lúc này bên trong đang thử âm thanh, cô gọi điện cho Chu Kiến Nam, nhưng đầu dây bên kia cũng hỗn loạn không kém. Không còn cách nào, cô đành đi ra xa hơn một chút.
Ai ngờ, vừa bước ra ngoài, cô liền thấy Lục Vô Cữu bước xuống từ một chiếc xe.
Cô ngỡ mình hoa mắt: "Sao anh lại ở đây?"
"Vô tình nhặt được một tấm vé." Lục Vô Cữu hờ hững liếc mắt, "Còn em, chẳng lẽ siêu thị gần nhà đóng cửa hết rồi? Phải lặn lội xa thế này để mua đồ sao?"
"..."
Liên Kiều giận sôi máu, lao tới giật lấy tấm vé trong tay anh: "Anh còn giả vờ nữa à! Mau trả vé cho tôi, Yến Vô Song sắp đến rồi!"
Lục Vô Cữu hơi ngẩn người: "Yến Vô Song? Em định đi xem với cô ấy sao?"
"Chứ còn ai vào đây nữa!" Liên Kiều trừng mắt nhìn anh.
"Làm sao tôi biết được?" Giọng điệu của Lục Vô Cữu nhạt nhẽo. "Không phải lúc nào em cũng treo bên miệng cái tên Chu gì Nam đó sao? Tối nay chỉ có hai người các em thôi à?"
"Anh nói Chu Kiến Nam sao? Cậu ấy vốn cũng định đến, nhưng hai hôm trước đi chèo thuyền vô tình va vào đá làm gãy xương chân, giờ chẳng đi đâu được."
Liên Kiều nhân cơ hội, nhanh tay giật lại vé của mình rồi cảnh giác lùi về phía sau.
Nhưng Lục Vô Cữu cũng không ngăn cản cô nữa, trái lại còn lấy ra hai tấm vé khác.
Liên Kiều nhìn kỹ, phát hiện hai tấm vé trong tay Lục Vô Cữu có vị trí tốt hơn cô, lại còn là ghế VIP.
Cô ngạc nhiên: "Không phải anh ghét nhất là mấy buổi hòa nhạc sao? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à? Anh cũng đến đây, là chuẩn bị xem cùng ai vậy? Chẳng lẽ là đang yêu rồi?"
"Liên quan gì đến em?" Lục Vô Cữu liếc cô một cái.
"Không nói thì thôi! Tôi chẳng thèm quan tâm!"
Liên Kiều quay đầu, vui vẻ hôn lên tấm vé vừa giành lại được.
Một lúc sau, Yến Vô Song cũng đến nơi. Cô có mái tóc ngắn gọn gàng, mặc áo thun trắng và quần trắng giống hệt Liên Kiều, hoàn toàn khác biệt với đám con gái đủ màu sắc rực rỡ xung quanh.