Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 345: Ngoại truyện 28

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:31
Lượt xem: 94

Năm cuối cấp trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ thi đại học.

Liên Kiều vốn đã đạt danh hiệu học viên xuất sắc trong trại hè, tương đương với việc một chân đã bước vào Đại học A.

Dù vậy, cô vẫn chăm chỉ ôn tập và cảm thấy kỳ thi diễn ra khá suôn sẻ. Khi tự chấm điểm, cô tin chắc rằng mình đậu Đại học A không còn gì để bàn cãi.

Yến Vô Song bị lệch môn nghiêm trọng, may mà thành tích thi đấu rất tốt, cộng thêm điểm ưu tiên thì vẫn có hy vọng.

Chu Kiến Nam thì thảm hơn, sau nhiều lần tự chấm điểm, cậu ta chỉ đủ đậu vào Đại học R.

Liên Kiều vỗ vai an ủi cậu: “R Đại cũng rất tốt mà, dù sao vẫn chung một con đường, sau này có nhiều dịp gặp lại.”

Chu Kiến Nam vốn tính tình thoải mái, thêm nữa gia đình cậu giàu có, nên chỉ vài ngày sau đã quên bẵng chuyện này.

Nghe nói ở ngoại ô phía Tây có thể quan sát mưa sao băng Andromeda, cậu lập tức rủ Liên Kiều và Yến Vô Song cùng nhóm bạn đi cắm trại.

Liên Kiều cả năm học hành vất vả, đang muốn tìm chỗ vui chơi, đương nhiên đồng ý ngay.

Yến Vô Song vốn không ưa Chu Kiến Nam, nhưng nghe nói cậu ta lo hết chi phí ăn ở thì mới chịu tham gia.

Trùng hợp thay, khi đến nơi, họ lại gặp Lục Vô Cữu - anh nói rằng đây là hoạt động của câu lạc bộ thiên văn.

Liên Kiều thắc mắc một người như anh sao lại tham gia câu lạc bộ này, đến khi thấy chị trợ giảng quen thuộc trong nhóm, cô mới chợt hiểu ra - hóa ra mục đích chính không phải vì thiên văn mà là vì người đẹp!

Suốt năm qua, Liên Kiều và Lục Vô Cữu ít khi gặp nhau, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng anh trước khi bước vào phòng thi.

Nhưng cô lại nghĩ chắc mình hoa mắt, trời nắng gắt như vậy, sao Lục Vô Cữu có thể đến chứ?

Sau khi chấm điểm xong, lúc đi tìm mèo, cô tình cờ gặp lại anh.

Lục Vô Cữu hờ hững hỏi: “Thi thế nào rồi?”

Liên Kiều tưởng anh cố tình khiêu khích, bèn lớn tiếng đáp: “Tốt lắm! Dù là ngành của anh tôi cũng dư sức đậu!”

Lục Vô Cữu dường như khẽ cười, nhưng không nói thêm gì.

Mưa sao băng dự kiến xuất hiện vào lúc nửa đêm, trong thời gian chờ đợi, Liên Kiều nhàn rỗi gặm đồ ăn vặt.

So với nhóm của cô, câu lạc bộ thiên văn rõ ràng chuyên nghiệp hơn nhiều, họ không chỉ mang theo kính thiên văn mà còn có cả bếp nướng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ba chỉ nướng mỡ chảy xèo xèo, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Liên Kiều không cưỡng lại được, thèm thuồng chạy đến bên cạnh Lục Vô Cữu, kéo tay áo anh để xin vài xiên thịt.

Lục Vô Cữu đồng ý, nhưng có điều kiện - muốn ăn thì tự nướng.

Liên Kiều thầm mắng anh keo kiệt, nhưng vẫn chấp nhận.

Vừa ăn vừa trò chuyện, hai nhóm nhanh chóng thân thiết.

Dưới sự xúi giục của Chu Kiến Nam, mọi người bắt đầu chơi trò “Tôi có mà bạn không có”.

Luật chơi rất đơn giản: mỗi người nói một điều mình có, ai cũng có thì không cần uống rượu, ai không có thì phải uống một ngụm.

Tất nhiên, bọn họ chỉ mang theo rượu hoa quả có độ cồn rất thấp.

Liên Kiều ham vui, xoa tay chuẩn bị thi triển tài năng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-345-ngoai-truyen-28.html.]

Lục Vô Cữu thì chẳng hứng thú, lấy cớ điều chỉnh kính thiên văn để rời đi.

Liên Kiều một lòng muốn chọc ghẹo anh, dang tay cản đường.

Nhóm bạn xung quanh cũng ồn ào hưởng ứng, cuối cùng anh mới chịu ở lại.

Ban đầu, mọi người chỉ nói những điều vô thưởng vô phạt.

Ví dụ như: “Tôi từng đi 16 quốc gia”, “Tôi có một mô hình phiên bản giới hạn XX”, v.v.

Dần dần, câu hỏi bắt đầu đi theo hướng mập mờ hơn.

Có người đột nhiên nói: “Tôi vẫn chưa có mối tình đầu.”

Những ai từng yêu đương đều bật cười, giơ ly uống một hơi.

Liên Kiều đương nhiên không cần uống, cô lén lút quan sát xem ai đã cạn chén.

Đúng như dự đoán, một nửa thành viên câu lạc bộ thiên văn đều uống, còn đám học sinh mới tốt nghiệp cấp ba thì không ai động ly cả.

Tuy nhiên, không ngờ rằng ngay cả Lục Vô Cữu cũng không uống. Chẳng lẽ anh cũng chưa từng yêu đương?

Liên Kiều nghiêm túc kéo tay áo anh, âm thầm trách móc anh gian lận.

Lục Vô Cữu nhàn nhạt liếc cô một cái: “Rốt cuộc là tôi gian lận, hay là em nghĩ nhiều rồi?”

Liên Kiều ngẩn người, chẳng lẽ anh thật sự không hẹn hò với chị Lê kia?

Không chỉ cô nghi hoặc, những người khác cũng đầy thắc mắc. Chị Lê kia đỏ mặt, vội tìm cớ rời đi.

Liên Kiều lúng túng sờ mũi, nhận ra hình như mình thực sự hiểu lầm rồi.

Nếu không phải chị Lê, vậy thì hôm buổi hòa nhạc, người mà Lục Vô Cữu chờ đợi là ai?

Cô chưa kịp nghĩ kỹ, trò chơi lại tiếp tục. Một người nào đó cười đầy ẩn ý, nói rằng mình vẫn còn giữ nụ hôn đầu.

Những ai đã mất nụ hôn đầu lập tức xấu hổ, lặng lẽ nâng ly uống.

Liên Kiều vẫn không cần uống, cô hứng thú đếm xem ai đã uống rượu.

Không ngờ, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh ngạc… Lục Vô Cữu lại không uống!

Nụ hôn đầu của anh vẫn còn sao?

Lục Vô Cữu hơi cau mày, những người khác cũng nhướn mày đầy tò mò.

Liên Kiều vội che miệng nén cười, suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nhưng điều khiến cô chấn động hơn cả là Yến Vô Song lại uống một ngụm.

Cô sững sờ, nhìn sang thì thấy Chu Kiến Nam cũng uống.

Mặt đỏ bừng, còn len lén liếc nhìn Yến Vô Song.

Yến Vô Song lập tức trừng mắt, ánh mắt sắc bén, gương mặt cũng hơi ửng hồng.

“…”

Không lẽ bọn họ đã từng hôn nhau sao?

Hai người này dám lén lút sau lưng cô!

Loading...