Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 347: Ngoại truyện 30

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:35
Lượt xem: 103

Mẹ cô nhìn thấy thì cười ha ha.

Cha cô cũng cười theo.

Liên Kiều tức điên, hùng hổ định đến tiệm làm tóc tính sổ.

Nhưng làm tóc nhiều quá sẽ hại tóc, cô đành chịu trận với mái tóc xù này trong một tuần.

Không may là đúng lúc ấy, em họ của Lục Vô Cửu đến chơi vào kỳ nghỉ hè.

Cậu nhóc tên là Đào Đào, mới bảy tuổi, tính tình nghịch ngợm, ham ăn, đặc biệt thích cãi nhau với Liên Kiều.

Liên Kiều bị cậu trêu chọc đến mức suýt phát điên, không chịu nổi nữa, liền vội vàng đi duỗi thẳng tóc lại.

Liên Kiều thuộc kiểu người “nhớ ăn đánh nhưng không nhớ đau”.

Vừa làm tóc xong, cô lại bắt đầu mày mò trang điểm. Nhân lúc mẹ không có nhà, cô lén ôm hộp trang điểm của bà ra thử.

A Đại còn có thể thi đậu, chẳng lẽ một chuyện nhỏ như trang điểm lại làm khó cô?

Liên Kiều tự tin tràn trề, xem xong vài hướng dẫn cho người mới bắt đầu liền bắt tay vào làm ngay.

Kem nền, kẻ mắt, son môi… thứ gì thấy được là cô đều bôi hết lên mặt.

Vừa ra khỏi cửa, cô liền chạm mặt Lục Vô Cửu.

Anh hơi nhướng mày: “Đi đâu đấy?”

“Nhà hát lớn quốc gia.”

“Em diễn vở nào?”

“Tôi đi xem kịch.”

Lục Vô Cửu hờ hững quét mắt qua khuôn mặt rực rỡ sắc màu của cô: “Còn tưởng em đi đóng vai nữ quỷ nữa chứ.”

“…”

Liên Kiều tức đến muốn khóc, uất ức che mặt chạy về, kịch cũng chẳng buồn xem nữa.

Rất nhanh, kỳ tuyển sinh cũng kết thúc.

Liên Kiều và Yến Vô Song thuận lợi trúng tuyển vào trường luật của A Đại.

Còn Chu Kiến Nam, nhờ may mắn mà dù điểm không đủ nhưng nhờ cộng điểm xét tuyển riêng vẫn kịp vượt qua mức chuẩn của A Đại.

Ngày có kết quả, ông bố đại gia của Chu Kiến Nam vung tiền mua ngay cho cậu một chiếc McLaren mà cậu đã ao ước từ lâu.

Chu Kiến Nam đắc ý vô cùng, ngày nào cũng chở Liên Kiều và Yến Vô Song đi dạo phố.

Đi nhiều lần như vậy, không ít lần bị Lục Vô Cửu bắt gặp.

Anh hơi cau mày, nhắc nhở Liên Kiều chú ý an toàn.

Đôi lúc, Liên Kiều cảm thấy anh giống hệt cha mình, quản chuyện trên trời dưới đất.

Ai mà ngờ có một lần đi chơi đúng ngày mưa, lời anh nói lại thành sự thật…Chu Kiến Nam lái xe chưa vững, không cẩn thận đ.â.m lên vỉa hè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-347-ngoai-truyen-30.html.]

Dù cô không bị thương, Chu Kiến Nam cũng chỉ bị trầy xước nhẹ, nhưng sau vụ này, cô không dám tùy tiện ngồi xe cậu ta nữa.

Ngoài Chu Kiến Nam và Yến Vô Song, còn rất nhiều người mời Liên Kiều đi chơi.

Mà cô thì lại là người không chịu ngồi yên một chỗ.

Ngày nào trên mạng xã hội của cô cũng tràn ngập hình ảnh chèo thuyền vượt thác hay du lịch khắp nơi. Một lần nọ, cô còn đăng ảnh chụp ở bãi biển.

Tất nhiên, bộ đồ bơi của cô là do mẹ chọn…một kiểu áo sát nách, trông chẳng giống đi nghỉ mát mà giống như đi nhảy cầu hơn.

Dù vậy, với nhan sắc trời cho và độ tuổi rực rỡ thanh xuân, bức ảnh vẫn thu về cả loạt lượt thích.

Trong danh sách người quen, chỉ có một người không bấm like - Lục Vô Cửu.

Ảnh đại diện của anh là mặc định, tên hiển thị cũng chỉ có một chữ cái.

Liên Kiều chưa từng thấy anh đăng bài, cũng chưa từng thấy anh nhấn like cho ai.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cô nghĩ rằng kiểu người như anh nhất định đã chặn hết bạn bè trên mạng xã hội.

Không ngờ, sau khi về nhà tán gẫu một lúc, cô lại phát hiện ra rằng Lục Vô Cữu biết cô đã đi đâu.

Không chỉ biết, anh còn mỉa mai rằng đường may trên đồ bơi của cô bị bung chỉ.

“…”

Liên Kiều vội mở trang cá nhân ra xem, quả nhiên đường may bị bung thật.

Cô lập tức chỉnh bài đăng đó thành chế độ chỉ mình tôi.

Nhưng lạ thật, Lục Vô Cữu rảnh đến mức đi xem trang cá nhân của cô sao? Lại còn xem kỹ như vậy?

Liên Kiều đoán chắc là vì cô đã đăng nhiều ảnh chụp dưới đáy biển.

Nghe nói trước đây Lục Vô Cữu từng muốn làm thợ lặn, nhưng cha anh không đồng ý, cuối cùng anh vẫn phải vào A Đại và chọn ngành luật.

Mùa hè trước khi vào đại học dài dằng dặc.

Sau khi trở về từ bãi biển, Liên Kiều lại lên kế hoạch đi du lịch Tây Bắc. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ tiếc là bị một chuyện bất ngờ cản trở.

Chuyện này phải bắt đầu từ con mèo của cô.

Tiểu Mi là con mèo hoang mà cô nhặt được từ thùng rác khi còn nhỏ. Lúc đó cô mới sáu tuổi, còn Tiểu Mi thì vừa mới sinh không bao lâu, tiếng kêu rất yếu ớt.

Có lẽ là duyên phận, dù mẹ đã dắt cô đi xa, cô vẫn nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, bèn nhất quyết kéo mẹ quay lại.

Dù bà Uông Nguyệt sống trong nhung lụa nhưng lại vô cùng nhân hậu, thấy con gái kiên quyết như vậy, bà cũng không ngại bẩn, đích thân lục lọi trong thùng rác.

Quả nhiên, bà tìm thấy một con mèo con lông trắng tinh.

Thế là, con mèo này đương nhiên được họ mang về nhà.

Tên "Tiểu Mi" cũng do Liên Kiều ngẫu nhiên nghĩ ra.

Cô cũng không biết tại sao, chỉ là sau khi gọi cái tên đó, con mèo con vốn yếu ớt bỗng mở mắt, đôi mắt dị sắc một xanh một vàng nhìn chằm chằm cô, dường như rất thích cái tên này.

Ông nội cô từng nói mèo có chín mạng. Tiểu Mi toàn thân tuyết trắng, chỉ có chín vòng lông đen trên đuôi. Có lẽ kiếp trước bọn họ từng có duyên, đây là mạng thứ chín của nó, sau chín lần luân hồi cuối cùng cũng tìm được cô.

Cha cô là người theo chủ nghĩa vô thần, cho rằng đó chỉ là trùng hợp.

Mẹ cô cũng không tin lắm, vì trước n.g.ự.c cô có một vết đỏ trông như vết d.a.o chém. Nếu những dấu vết này thực sự có ý nghĩa gì, chẳng phải điều đó chứng tỏ kiếp trước cô đã bị người ta g.i.e.c c.h.e.c bằng d.a.o sao?

Loading...