Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 349: Ngoại truyện 32
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:20:38
Lượt xem: 98
Kể từ lần trước cùng nhau xem mưa sao băng trở về, Liên Kiều vẫn luôn cho rằng tửu lượng của Lục Vô Cữu rất kém.
Mãi đến khi mẹ anh tình cờ ghé qua.
Mẹ của anh là một đại mỹ nhân lạnh lùng, nghe nói năm xưa từng có người yêu, nhưng bị cha anh bày mưu chia rẽ, cuối cùng mới gả vào nhà họ Lục.
Có lẽ vì nguyên do này, cha mẹ của Lục Vô Cữu chưa từng thực sự hòa thuận.
Mẹ anh luôn muốn ly hôn, nhưng cha anh lại không đồng ý.
Vì thế, quan hệ mẹ con họ dường như cũng không quá thân thiết.
Nhưng dù sao tình m.á.u mủ cũng khó mà dứt bỏ, nghe tin Lục Vô Cữu bị thương, bà vẫn tranh thủ thời gian trở về thăm một chút.
Xác nhận anh không sao, bà liền quay người rời đi.
Tổng cộng không quá một giờ, trên người bà vẫn còn vương mùi rượu, dường như vừa từ một buổi tiệc nào đó tranh thủ chạy đến.
Liên Kiều rất thích bà, lập tức chạy đi lấy một hộp thuốc giải rượu mang đến cho bà.
Nhưng mẹ Lục ngồi trong xe, không nhận lấy, chỉ nhàn nhạt nói: "Tửu lượng của dì rất tốt, di truyền đấy, không cần dùng thứ này."
Liên Kiều như bừng tỉnh, lập tức truy hỏi tửu lượng của Lục Vô Cữu.
Mẹ Lục cười nhẹ: "Nó bẩm sinh không có vị giác, tửu lượng còn tốt hơn, giống hệt cha nó hồi trẻ."
Nhắc đến người kia, nụ cười trên mặt bà nhanh chóng nhạt đi, sau đó chỉ khách sáo vài câu rồi lái xe rời đi.
Liên Kiều ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Thì ra Lục Vô Cữu không có vị giác, bảo sao anh chẳng bao giờ cảm nhận được mùi vị món ăn cô tặng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nhưng nếu tửu lượng anh giỏi như vậy, thì đêm hôm xem mưa sao băng, chỉ uống một lon rượu trái cây làm sao có thể say được hả?
Anh thực sự có người thầm mến bấy lâu sao?
Tim Liên Kiều đập thình thịch, như thể vừa chạm đến một bí mật chôn giấu của Lục Vô Cữu.
Khi quay về, cô mang theo tâm sự, suốt cả ngày lòng bồn chồn không yên.
…
Từ sau khi mẹ trở về, sắc mặt Lục Vô Cữu vẫn không tốt lắm.
Lúc Liên Kiều thu dọn đồ đạc, vô tình phát hiện trên bàn có một bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn.
Tờ giấy nhăn nhúm, có vẻ từng bị ai đó siết chặt trong tay.
Liên Kiều rất biết điều, không hóng hớt chuyện nhà người khác vào thời điểm này.
Hôm sau, Lục Vô Cữu đột nhiên phát sốt, mê man cả ngày, cô lại càng không tiện hỏi.
Mãi đến tối, khi trông anh có vẻ khá hơn, Liên Kiều mới tranh thủ tìm cơ hội dò hỏi về tửu lượng của anh.
Lục Vô Cữu thẳng thắn thừa nhận.
Lúc nói chuyện, ánh mắt anh nhìn nàng chằm chằm không rời.
Tim Liên Kiều hẫng một nhịp, ban đầu vốn hăm hở muốn hỏi xem anh thầm mến ai, nhưng lúc này lại không dám mở miệng.
Cô xoay người định chạy trốn, nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-349-ngoai-truyen-32.html.]
Cô ấy càng giãy giụa, thì Lục Vô Cữu càng ôm chặt, anh lại đứng bật dậy, đôi chân vững vàng, hoàn toàn bình thường, chẳng hề giống người bị thương chút nào.
“…”
Tốt lắm, hóa ra anh còn giả bệnh!
Liên Kiều tức đến mức khó thở, những ngày qua chịu đủ mọi cảm giác xấu hổ và lúng túng, bây giờ cùng lúc bùng lên, cô hung hăng đẩy Lục Vô Cữu một cái rồi quay đầu bỏ chạy.
Ra khỏi cửa rồi, vậy mà Lục Vô Cữu lại không đuổi theo.
Liên Kiều chột dạ.
Dù sao chân anh đã khỏi, nhưng cơn sốt kia thì chắc chắn không phải giả.
Hừ, cô không muốn mang tội g.i.e.c người đâu!
Thế là Liên Kiều lại quay trở vào.
Vừa vào liền kinh hãi… Lục Vô Cữu nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trông có vẻ không ổn lắm.
Liên Kiều lập tức quên hết chuyện anh có lừa mình hay không, vội vàng lao đến kiểm tra, lo lắng lay hắn, còn dùng trán mình chạm vào trán anh để thử nhiệt độ.
Ai ngờ, vừa mới kề trán lại gần, Lục Vô Cữu đã nhanh chóng trở mình, thuận thế đè cô xuống giường.
Hơi thở anh nóng rực, giọng khàn khàn, trán chạm vào trán cô: “Sao lại quay lại?”
Liên Kiều quay mặt đi: “Tôi sợ anh bệnh c.h.e.c thôi.”
Lục Vô Cữu bật cười trầm thấp: “Cứng miệng.”
Liên Kiều hung hăng trừng mắt với anh: “Anh mới là người cứng miệng!”
Lục Vô Cữu “ừm” một tiếng, đầu ngón tay lướt qua môi cô: “Muốn thử xem không?”
Liên Kiều ngơ ngác: “Thử cái gì?”
Lục Vô Cữu không trả lời, chỉ cúi xuống hôn cô.
Trong nháy mắt, đầu óc Liên Kiều trống rỗng.
Tên lưu manh này, lại dám dùng cách hôn để so xem ai cứng miệng hơn à?!
Cô có thể thua sao?
Ngay lập tức, cô trở mình đè ngược lại, giữ chặt Lục Vô Cữu mà hôn tới tấp.
Hôn xong, cô mới bừng tỉnh nhận ra mình lại rơi vào bẫy của anh, vội vàng lau miệng, bò dậy từ trên người anh.
Đáng buồn hơn là, cảnh cô cưỡng hôn Lục Vô Cữu lại bị em họ của anh nhìn thấy.
Liên Kiều đơ người.
Em họ trợn tròn mắt.
Chỉ có Lục Vô Cữu khẽ cười.
Ba giây sau, em họ lấy lại tinh thần, hét lên: “Nữ lưu manh!” rồi cắm đầu cắm cổ chạy biến.
Liên Kiều vội vàng đuổi theo.
Trời ơi, oan quá mà!
Đáng ghét thật, Lục Vô Cữu, nếu giữa họ có duyên phận, thì chắc chắn cũng là nghiệt duyên!