Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:55:17
Lượt xem: 3

Tô quý tần không biết Hoàng Thượng có thể đến dự yến tiệc của mình hay không, nhưng ít ra Hoàng Hậu đã nể mặt nàng mà tổ chức một buổi yến tiệc nhỏ, cũng đủ cho nàng ta thể diện rồi.

Một lúc lâu sau, Tô quý tần mới rũ mắt đáp: "Tần thiếp cảm tạ nương nương ân điển."

Vẻ bất mãn khi thỉnh an sớm đã bị nàng ta vứt ra sau đầu, trong lòng Tô quý tần giờ đây chỉ còn vui mừng vì yến tiệc sinh thần được tổ chức, nét mặt không giấu nổi ý cười, thậm chí nàng ta còn quên mất cả An tài nhân.

Chờ Tô quý tần đi rồi, Bách Chi khó hiểu nhìn Hoàng Hậu:

"Nương nương vì sao phải cho nàng ta ân điển?"

Bởi vì Tô quý tần hôm qua bị ủy khuất sao? Người khiến Tô quý tần chịu ủy khuất đâu phải nương nương.

Hơn nữa, phi tần trong cung này chịu ủy khuất còn thiếu sao?

Hoàng Hậu nghe Bách Chi hỏi vậy, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi: "Ngươi cảm thấy Tô quý tần là người thế nào?"

Bách Chi nhíu mày suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Hoàng Hậu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể nói cảm nhận của mình:

"Chẳng phải cũng giống những phi tần khác sao."

Hoàng Hoàng Hậu khẽ nhướng mày, giống sao?

Nàng ấy cảm thấy khác biệt rất nhiều.

Cung nhân bưng huân hương vào, là loại mới được đưa đến từ điện Trung Tỉnh, để Hoàng Hậu lựa chọn. Hoàng Hậu chọn một loại rồi bỏ vào lư hương đốt, trong điện Khôn Ninh lập tức thoang thoảng khói trắng, dưới nền gạch ngọc bích trông như chốn tiên cảnh.

Hoàng Hậu lau sạch bột huân hương dính trên ngón tay, rồi mới chậm rãi nói:

"Ngươi thấy Tô quý tần từng xảy ra xung đột với ai?"

Bách Chi ngẩn người, chẳng phải rõ ràng lắm sao?

"Trước đây là Dương tiệp dư."

Bách Chi lại nhỏ giọng nói thêm: "Còn có vị kia ở điện Dưỡng Tâm."

Nàng ta đang nói đến Vân Tự, lúc điện Trường Nhạc xảy ra hỏa hoạn, Tô quý tần chẳng phải ngấm ngầm phối hợp với Dung chiêu nghi nhằm vào Vân Tự sao.

Hoàng Hậu nói: "Dương tiệp dư từng có thù oán với nàng ta, còn Vân Tự mà ngươi nói, chỉ là một hai câu châm ngòi, cũng coi là xung đột sao?"

Bách Chi bĩu môi.

Phải rồi, trong số các phi tần chốn hậu cung, đấu đá bằng lời nói chỉ là chuyện thường.

Hoàng Hậu lắc đầu: "Nàng ta là nữ nhi Tô gia, cả nhà Tô gia đều là võ tướng, chỉ có một mình nàng ta là nữ nhi, cuối cùng lại vào cung, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi tính tình có phần cương liệt, nhưng cũng không đến nỗi xấu."

Trong lòng Bách Chi thầm oán, cũng thật miễn cưỡng.

Nhưng nương nương đã coi trọng Tô quý tần, Bách Chi cũng không dám nói gì chê bai, chỉ là vẫn khó hiểu:

"Điều này thì có liên quan gì đến nương nương?"

Hoàng Hậu từ trong gương đồng liếc nhìn nàng ta.

Bách Chi vừa chạm mắt với Hoàng Hậu, lập tức im bặt, Tô quý tần có quan hệ gì với nương nương không quan trọng, quan trọng là, Tô quý tần hữu dụng là được.

Tính tình cương liệt nhưng không đến nỗi xấu, Bách Chi mơ hồ hiểu được lời đánh giá này.

Nói cách khác, dễ bị cảm xúc chi phối làm ra những việc xúc động, nói thẳng ra là ngu ngốc thôi.

Bách Chi nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên chán nản cúi đầu.

*****

Tin tức thỉnh an truyền đến điện Dưỡng Tâm, Vân Tự vừa kinh ngạc, lại vừa không kinh ngạc.

Suy cho cùng, vị Hoàng Hậu này luôn luôn như thế, ba phải, khó lường.

Thật khiến người ta không đoán được.

Nói tóm lại, nếu Vân Tự ở vào vị trí của Hoàng Hậu, nàng sẽ không hành xử như vậy, chỉ biết làm theo ý Hoàng Thượng, chẳng hề có chút công bằng nào, lâu dần, vị Hoàng Hậu này còn có uy tín gì nữa?

Vân Tự chỉ nghĩ vậy rồi thôi, dù sao người ngồi ở vị trí Hoàng Hậu cũng không phải là nàng, nàng phí tâm cái gì.

Thu Viện đưa hạt dưa cho nàng: "Ba ngày nữa là Trung Thu, cô nương định đón tết thế nào ạ?"

Vân Tự khẽ cười: "Chuyện này còn do chúng ta lựa chọn sao?"

Họ chỉ là cung nhân đi theo hầu hạ Hoàng Thượng, đương nhiên Hoàng Thượng đón tết thế nào, họ cũng chỉ có thể đi theo như vậy.

Sau chuyện của Thường Đức Nghĩa, biểu cảm của Thu Viện ngày càng phong phú, tính cách cũng dần cởi mở hơn, quen thân với Vân Tự hơn nên không quá câu nệ, bèn nhún vai:

"Đúng vậy, chỉ tiếc là nghe nói Ngự Thiện Phòng đưa đến rất nhiều cua, thời tiết này cua béo ngậy, thơm ngon nhất."

Vân Tự có chút nghi ngờ, từ bao giờ Thu Viện lại chú trọng ăn uống như vậy?

Thu Viện chạm mắt với nàng, có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ cô nương không nghe ra nàng ấy đang tiếc thay cho ai sao?

Nàng ấy không hiểu chuyện giữa cô nương và Hoàng Thượng, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy làm nô tài không bằng làm chủ tử, hơn nữa làm nô tài sao có thể tự do như làm chủ tử?

Thu Viện không nói thêm về chuyện này nữa, mà đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

"Cũng có người giống cô nương, không được hưởng lộc này."

Vân Tự khó hiểu nhìn nàng ấy, Thu Viện hạ giọng nói: "Dung chiêu nghi từng bị dị ứng khi ăn cua."

Vân Tự kinh ngạc nhướng mày, làm như không có chuyện gì mà hỏi: "Nghiêm trọng không?"

Chuyện này thì Thu Viện không biết, nàng ấy lắc đầu: "Nô tỳ đến điện Dưỡng Tâm cũng chỉ mới hai ba năm, tin tức này cũng là nghe người trong cung nhắc tới mới biết được, tình hình cụ thể thế nào, nô tỳ cũng không rõ lắm."

Biết được tin tức này là vì yến tiệc Trung Thu sẽ không có món cua, trong cung từng có lần lén lút bàn tán về nguyên nhân.

Không phải do Hoàng Thượng yêu cầu, mà là yến tiệc Trung Thu thường do Đức phi chủ trì, biết rõ Dung chiêu nghi dị ứng với cua, sao có thể cố ý đưa món này vào thực đơn?

Đó là đang tự chuốc lấy thù hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-101.html.]

Đức phi mỗi năm đều cố gắng chuẩn bị yến tiệc Trung Thu thật chu đáo, tự nhiên sẽ không sơ suất chuyện này.

Năm nay cũng không biết vì sao, yến tiệc Trung Thu lại có thêm món này.

Vân Tự kinh ngạc: "Mọi người đều biết chuyện này sao?"

"Không phải, nhưng Hoàng Hậu nương nương, Đức phi nương nương đều quen biết Dung chiêu nghi từ trước, quen biết đã lâu như vậy, biết được một chút bí mật cũng là chuyện bình thường."

Nhưng loại chuyện này, Dung chiêu nghi đương nhiên sẽ không cố tình tuyên dương.

Ánh mắt Vân Tự khẽ lóe lên, nhưng nàng không hỏi thêm về chuyện này nữa, mà chuyển sang chủ đề khác: "Năm ngoái yến tiệc Trung Thu ta không được nhìn thấy, cũng không biết năm nay có được b.ắ.n pháo hoa không."

Thu Viện nhớ rõ chuyện này, lúc đó là Hoàng Thượng đã phân phó Hứa công công tự mình đưa cô nương và Lư tài nhân về điện Hòa Nghi.

Ý thức được điều gì đó, Thu Viện có chút kinh ngạc, chẳng lẽ lúc đó cô nương và Hoàng Thượng đã lén lút qua lại với nhau rồi sao?

May mà Vân Tự không biết nàng ấy đang nghĩ gì, nếu không chỉ có thể cười trừ, khen nàng ấy thật biết dùng từ.

*****

Ngày Trung Thu, trong cung tổ chức yến tiệc tại điện Thái Hòa, tất cả quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được vào cung tham dự, Vân Tự không cầu kỳ, mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt đúng quy củ.

Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, có chút kinh ngạc nhướng mày.

Theo như hắn biết, các phi tần trong hậu cung đến ngày này đều tranh nhau ăn mặc lộng lẫy, hận không thể cả người càng thêm vinh dự, nàng thì ngược lại, ngay cả những bộ váy áo rườm rà thường ngày cũng cởi bỏ.

Vân Tự rũ mắt đứng đó, phảng phất như trở về ngày hôm ấy.

Đàm Viên Sơ nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn thêm một cái nữa, có vẻ như không quen với dáng vẻ này của nàng, khẽ tặc lưỡi một tiếng. Chỉ là thay đổi xiêm y thôi, sao lại khiến hắn có cảm giác như đang bạc đãi nàng vậy?

Cố tình nữ tử này lại chẳng hề có chút tự giác nào, vẻ mặt khó hiểu hỏi hắn:

"Hoàng Thượng, nô tỳ có chỗ nào không ổn ạ?"

Đàm Viên Sơ nắm lấy vạt áo của nàng, xoay nàng một vòng, giọng điệu có chút chê bai: "Sao lại ăn mặc như vậy?"

Bị hắn nắm vạt áo xoay một vòng, Vân Tự cảm thấy vạt áo chạm vào cổ có chút khó chịu, nàng đưa tay vuốt cổ, khẽ liếc xéo Đàm Viên Sơ một cái, vừa chỉnh lại xiêm y vừa nói:

"Hoàng Thượng chẳng lẽ đã quên hôm nay là Trung Thu sao?"

"Ừ." Hắn lơ đãng đáp, ánh mắt nhàn nhạt như đang hỏi, vậy thì sao?

DTV

Cung nhân xung quanh tự động tản ra, mặc kệ hai người họ tự nhiên đùa giỡn. Vân Tự vẫn còn chút ý tứ giữ gìn, bị Đàm Viên Sơ làm cho nghẹn lời:

"Hoàng Thượng không cho nô tỳ đi cùng tham gia cung yến sao?"

Đàm Viên Sơ cong môi, chuyện này hắn đương nhiên đồng ý: "Nàng muốn đi thì đi."

Ánh mắt Vân Tự long lanh, nàng hơi ngẩng đầu lên, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, thanh âm nhỏ nhẹ, không rõ là đang oán trách hay làm nũng: "Cung yến có hoàng thân quốc thích, còn có văn võ bá quan, nô tỳ ăn mặc thế này chẳng phải quá tầm thường sao? Nô tỳ rõ ràng là đang suy nghĩ cho Hoàng Thượng, sao Hoàng Thượng lại không biết cảm kích?"

Đàm Viên Sơ có cảm kích không? Thật sự không thấy cảm kích chút nào.

Nhưng hắn không nói ra, chỉ nhẹ nhàng xoa má nàng, ngón tay lướt qua, dưới mái tóc đen còn lưu lại chút dấu vết xuân sắc, lòng bàn tay hắn không khỏi nhẹ nhàng áp lên, ánh mắt hơi tối lại, nói với ý tứ khó hiểu:

"Quả thật, nàng luôn hiểu chuyện."

Vân Tự nghi hoặc nhìn hắn, nhất thời không phân biệt được lời hắn nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, cứ coi như hắn đang khen nàng vậy.

Hôm nay là Trung Thu, Đàm Viên Sơ không đến Ngự Thư Phòng, Vân Tự vừa giúp hắn thắt đai lưng, vừa hỏi:

"Nô tỳ nghe nói thời tiết này cua rất béo."

Đàm Viên Sơ khẽ tặc lưỡi một tiếng, vừa nghe đã biết nàng đang có ý gì, nhưng nữ tử lại hỏi tiếp: "Cua thời tiết này có gì khác với cua lúc khác sao?"

Nữ tử ngước đôi mắt long lanh, đầy vẻ tò mò nhìn hắn.

Đàm Viên Sơ khựng lại một chút, chợt nhớ ra xuất thân của nữ tử này rất thấp kém, nếu không cũng sẽ không vào cung làm nô tỳ, nói gì đến cua, có quá nhiều thứ nàng chưa từng được hưởng qua.

Đàm Viên Sơ quay đầu phân phó Hứa Thuận Phúc:

"Đến Ngự Thiện Phòng, bảo bọn họ hấp một mâm cua mang đến đây."

Vân Tự kinh ngạc, cố gắng nhịn xuống không há hốc mồm, nàng đúng là chưa từng ăn cua, nhưng nàng đã ở trong cung ba năm, cũng từng nhìn thấy cua rồi!

Nàng biết rõ cua khó bóc đến mức nào, ngoài miệng nói tiếc nuối là đủ rồi, nàng không hề muốn mất công, cũng không muốn tỏ ra vụng về trước mặt mọi người.

Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn nàng, ngữ khí nhàn nhạt: "Thưởng thức rồi sẽ biết."

Vân Tự đành phải mím môi, cong mắt cười với hắn.

Hoàng Thượng đích thân phân phó, dù Ngự Thiện Phòng đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho cung yến Trung Thu buổi tối, cũng phải lập tức sắp xếp hấp cua mang đến.

Nửa canh giờ sau, cua được dọn lên trước mặt nàng, cùng với dụng cụ ăn cua. Vân Tự nhận ra những dụng cụ này, nhưng lại không biết dùng.

Nàng hơi lúng túng, liếc nhìn Đàm Viên Sơ, lặng lẽ mím chặt môi.

Thu Viện thấy vậy thì định tiến lên, liền thấy Hoàng Thượng tự mình cầm lấy dụng cụ, nàng ấy kinh ngạc sững sờ. Hứa Thuận Phúc vội vàng kéo Thu Viện lại, trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, ngày thường lanh lợi lắm mà, lúc này sao lại không biết nhìn sắc mặt chứ?

Thực ra không chỉ Thu Viện kinh ngạc, Vân Tự cũng có chút ngẩn người.

Người duy nhất dường như không nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của người khác chính là Đàm Viên Sơ, hắn cụp mắt xuống, ánh nắng chiếu vào gương mặt hơi lạnh lùng của hắn. Vân Tự run rẩy hàng mi, thần sắc hắn không nghiêm túc nhưng động tác trên tay lại rất tỉ mỉ, có thể thấy hắn không phải lần đầu tiên gỡ thịt cua. Chốc lát sau, hắn đã gỡ hết thịt cua ra, thịt và gạch cua được phân rõ ràng, cuối cùng đẩy đĩa nhỏ về phía nàng.

Đàm Viên Sơ nhướng mày: "Không ăn sao?"

Vân Tự lại liếc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng thành thạo như vậy, không biết nô tỳ là người thứ mấy được Hoàng Thượng giúp gỡ thịt cua rồi."

Giọng điệu nửa thật nửa giả có chút chua chát, khiến Đàm Viên Sơ bật cười, hắn thong thả ung dung đáp:

"Vân Tự cô nương cảm thấy trẫm có thể hầu hạ bao nhiêu người?"

Vân Tự bỗng nhiên xấu hổ, trừng mắt nhìn hắn, vội vàng cúi đầu ăn thịt cua, không dám trả lời câu hỏi này nữa. Vừa nghe Đàm Viên Sơ nói hai chữ "hầu hạ", nàng liền cảm thấy hắn ám chỉ ai đó, nhưng không biết là chỉ ai.

Ánh mắt Đàm Viên Sơ lướt qua mặt nàng, mũi nàng, và chiếc cổ thon dài trắng nõn lộ ra chút ửng hồng vì xấu hổ.

Người này nhìn thì có vẻ da mặt mỏng, nhưng không biết cả ngày trong đầu đang nghĩ cái gì.

Loading...