Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:55:18
Lượt xem: 2
Cung yến Trung Thu năm nay vẫn do Hoàng Hậu giao cho Đức phi xử lý.
Vì vậy, chuyện ở Ngự Thiện Phòng nhanh chóng truyền đến Dực Hòa cung. Đức phi đang dặn dò Quy Thu phải cẩn thận giám sát các khâu của cung yến, khi nghe được tin tức, liền nhìn về phía một người trong điện:
“Bổn cung nhớ rõ năm ngoái khi Hoàng Thượng dùng bữa ở Dực Hòa cung, từng nói ăn cua rất phiền phức.”
Quy Thu biết nương nương mỗi năm đều coi trọng yến tiệc Trung Thu như thế nào, nghe vậy liền bất mãn nhíu mày.
Cua phải được vận chuyển tươi sống vào cung, số lượng cua trên mỗi bàn tiệc đều đã được quy định rõ ràng, Vân Tự chen ngang một chân, rõ ràng là gây thêm phiền phức cho người khác.
Hoàng Thượng đương nhiên không phải vì muốn ăn mới yêu cầu Ngự Thiện Phòng, mà người ở Dưỡng Tâm điện có thể khiến Hoàng Thượng hạ lệnh như vậy cũng chỉ có một.
Quy Thu không ngẩng đầu lên mà bình luận: “Nàng ta được Hoàng Thượng coi trọng, lúc nào mà chẳng được ăn cua, còn muốn khoe khoang vào lúc này, đúng là không phóng khoáng, quả nhiên gà rừng dù có thế nào cũng không biến thành phượng hoàng được, cho dù có nhất thời may mắn.”
Lục Tùng đứng trong góc điện, cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt.
Đức phi có chút bất đắc dĩ nhìn Quy Thu: "Ngươi lúc nào cũng nói chuyện chua ngoa như vậy.”
Quy Thu khẽ hừ một tiếng, không cho rằng mình chua ngoa, nàng ta khom người: “Nô tỳ đi Ngự Thiện Phòng một chuyến.”
Đức phi khẽ gật đầu, chờ Quy Thu đi rồi, mới nhìn về phía Lục Tùng: "Lục Tùng chắc hẳn còn chưa từng thấy cảnh tượng cung yến Trung Thu, buổi tối đi Thái Hòa điện thì ngươi đi theo đi.”
Lục Tùng quả thật chưa từng được chứng kiến, hắn vào cung vào năm ngoái, sau đó Lư tài nhân bị cấm túc, hắn cũng tương đương với việc luôn bị kẹt ở Hòa Nghi điện, nhưng khi nghe Đức phi nói xong, trong lòng hắn chỉ còn lại sự cười khổ.
Vân Tự chắc chắn sẽ xuất hiện ở cung yến, khi nàng nhìn thấy hắn, sẽ nghĩ hắn như thế nào đây?
Hơn nữa, Lục Tùng không cảm thấy Đức phi có ý tốt, nhận thấy những ánh mắt dò xét xung quanh, hắn cúi đầu cung kính đáp: "Nô tài tuân mệnh.”
*****
Cung yến Trung Thu, Đàm Viên Sơ trước khi đến Thái Hòa điện trước, đã đến Khôn Ninh cung đón Hoàng Hậu.
Vân Tự đi theo hầu hạ, trước Thái Hòa điện, nàng nhìn thấy Lư Đông Huân đang canh giữ bên ngoài, Lư Đông Huân cũng nhìn thấy nàng, khi ánh mắt sắp chạm nhau, Vân Tự hơi nghiêng đầu đi.
Lư Đông Huân có chút phức tạp siết chặt bội đao bên hông.
Hôm nay nàng ăn mặc giống các cung nữ bên cạnh, một thân váy áo màu xanh nhạt đơn giản, lẽ ra nàng nên ẩn mình trong đám đông mới đúng, nhưng trên thực tế không ai có thể phớt lờ nàng. Nàng cung kính cúi đầu, chỉ để lộ một đoạn cằm trắng nõn, lại như ẩn chứa vô vàn phong tình, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
Vân Tự rũ mắt đi theo sau Đàm Viên Sơ, đợi hắn ngồi xuống, nàng cũng đứng ở vị trí cao nhất trong điện, nhanh chóng quan sát xung quanh. Mỗi bàn tiệc đều bày rượu và thức ăn ngon, cũng đều có cua, duy chỉ có bàn của Dung chiêu nghi là không có.
Vân Tự khẽ mím môi.
Có người gõ nhẹ lên bàn, Vân Tự bỗng hoàn hồn, nàng khó hiểu nhìn về phía Đàm Viên Sơ, hắn đẩy đĩa cua về phía nàng, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi:
“Còn ăn nữa không?”
Vân Tự cả người cứng đờ, khi Đàm Viên Sơ vừa dứt lời, nàng liền nhạy bén nhận ra có người đang nhìn mình, nàng không quay đầu lại, chỉ hơi kinh ngạc, rồi vội vàng lắc đầu.
Vân Tự có chút không hiểu, tại sao Đàm Viên Sơ lại thản nhiên hỏi nàng câu này?
Chịu đựng những ánh mắt đánh giá mơ hồ xung quanh, trong lòng Vân Tự có chút nghẹn lời, đây rõ ràng là đang hại nàng.
Dung chiêu nghi nhấp một ngụm rượu, vị ngọt thanh của quả chỉ thoáng qua trong chốc lát, nàng ta liền cảm nhận được vị chát, lười biếng rũ mắt xuống, dường như không có hứng thú với cung yến hôm nay.
Đức phi nhìn nàng ta, dường như không nhận ra sự khác thường của nàng ta, ôn hòa cười nói:
“Bổn cung nhớ muội muội thích bánh trung thu thập cẩm, đã cố ý dặn Ngự Thiện Phòng làm nhiều thêm một chút, lát nữa muội muội nhớ ăn nhiều nhé.”
Người đưa tay không đánh người mặt cười, huống chi người nói chuyện lại là Đức phi, Dung chiêu nghi ngước mắt lên, tự nhiên cong môi: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, thần thiếp nhất định sẽ ăn nhiều một chút.”
Cuộc đối thoại của hai người khiến Đàm Viên Sơ chú ý, hắn nhìn sang thấy Dung chiêu nghi đang bóc một đống vỏ vải:
“Xem ra vải đưa đến Trường Xuân cung năm nay vẫn không đủ cho nàng hưởng dụng.”
Dung chiêu nghi liếc xéo hắn một cái, cả người toát lên vẻ phong tình, nàng ta khẽ hừ một tiếng như đang giận dỗi: “Hoàng Thượng đang đau lòng sao?”
Đàm Viên Sơ cười khẽ, gật đầu:
“Đúng là đau lòng.”
Dung chiêu nghi tủi thân hừ nhẹ, Đàm Viên Sơ lại thản nhiên nói tiếp: “Vải dễ sinh nóng trong người, dù thích cũng không thể ăn nhiều.”
Chỉ một câu đơn giản, khiến người ta không phân biệt được hắn đang đau lòng vải hay đau lòng người.
Nhưng Dung chiêu nghi lại không giấu được ý cười trên mặt, nàng ta cười nói:
“Hoàng Thượng luôn là như vậy, trêu chọc thần thiếp xong lại cho hai viên kẹo ngọt dỗ dành, khiến thần thiếp muốn giận cũng không được, không giận cũng không xong.”
Vân Tự chớp chớp mắt, lặng lẽ cụp mi xuống.
Nàng đang thất thần, căn bản không để ý đến những gì Đàm Viên Sơ và Dung chiêu nghi nói tiếp theo, cho đến khi có một vật lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay nàng, Vân Tự ngẩn ra, khó hiểu cúi đầu nhìn xuống.
Khi nhìn thấy một quả vải đã được bóc vỏ, nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt, lại lặng lẽ nhìn lên, Đàm Viên Sơ đang thản nhiên trò chuyện với Dung chiêu nghi, ai có thể ngờ hắn còn có thể tranh thủ bóc vải dỗ dành nàng.
Đúng vậy, Vân Tự có thể nhận ra hắn đang dỗ dành nàng, rất kín đáo.
Có lẽ là hắn cảm thấy nàng nhìn thấy cảnh này sẽ không vui?
Vân Tự nhìn Đàm Viên Sơ với vẻ kỳ quái, với hành động mờ ám này của hắn, sao có thể mặt dày nói nàng khiến bầu không khí giữa hai người giống như đang yêu đương vụng trộm chứ?
Trong lòng Vân Tự không ngừng oán thầm, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy quả vải.
Hứa Thuận Phúc đứng bên cạnh, nhìn thấy hết hành động của hai người, không khỏi giật giật khóe miệng, hắn đứng thẳng người hơn một chút, che khuất thân ảnh Vân Tự, không để người khác nhìn thấy nàng ăn vải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-102.html.]
Vị vải ngọt thanh, rất nhiều nước ép ngọt ngào tràn ngập khoang miệng.
Nàng chớp chớp mắt, quả vải này trước đó đã được ướp lạnh, vị lạnh làm tăng thêm sự ngon miệng, trách không được Dung chiêu nghi lại thích như vậy.
Vân Tự nghĩ, nàng cũng rất thích.
Nhưng nàng khác với Dung chiêu nghi, Dung chiêu nghi có thể thoải mái độc chiếm một đĩa vải, nàng chỉ có thể ăn một quả, còn phải giống như ăn trộm.
Sự khác biệt luôn tồn tại.
Vân Tự cũng chưa bao giờ bỏ qua, nàng khẽ mím môi, chẳng phải điều nàng muốn làm là xóa bỏ chút khác biệt này sao?
Yến hội hôm nay đặc biệt yên bình, không có chuyện gì xảy ra, sau yến hội còn có màn b.ắ.n pháo hoa. Trong yến hội, Vân Tự vẫn luôn thất thần, mãi đến khi cùng mọi người đi xem pháo hoa, nàng mới bỗng nhiên chú ý đến cung nhân đi theo sau Đức phi.
Vân Tự lặng lẽ mím chặt môi, ánh mắt nàng tối sầm lại nhìn về phía Lục Tùng.
Có người chú ý đến thần sắc của nàng, nhìn theo ánh mắt nàng, khi thấy một nô tài có khuôn mặt thanh tú, hắn mới thờ ơ nhướng mày: "Đẹp sao?”
Vân Tự không quên mình đang ở đâu, nghe vậy, nàng có chút mơ màng nhìn về phía Đàm Viên Sơ, không hiểu lời này của hắn từ đâu mà ra.
Ngữ khí Đàm Viên Sơ nhàn nhạt: “Thích người như vậy sao?”
Một câu hỏi ngắn gọn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, khiến người ta khó hiểu nguyên do, nhưng Vân Tự lại nghe ra điều gì đó, nàng chớp chớp mắt, cười nói:
DTV
“Nô tỳ thích người thế nào, Hoàng Thượng chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao.”
Nếu nàng vui vẻ, nàng sẽ luôn biết cách dỗ dành người khác.
Tiếng ồn ào xung quanh không dứt, pháo hoa vừa lúc được đốt lên, một luồng khói xanh bay thẳng lên trời, trong khoảnh khắc vô vàn ánh sáng lộng lẫy rơi xuống bầu trời đêm, muôn hình vạn trạng, đủ mọi màu sắc, cũng đồng thời rơi vào đôi mắt long lanh của nàng, ánh mắt giao nhau, khiến người ta biết rõ lời nàng nói không có mấy phần thật lòng, cũng không thể không tin tưởng nàng.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ hơi tối lại, có chút không phân biệt được vẻ phong tình trong mắt nàng có phải cố ý hay không, rồi hắn nhớ đến hôm nay là Trung Thu, cũng là ngày rằm, mới như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt.
Đàm Viên Sơ thật khó hầu hạ, Vân Tự không thể phân tâm suy nghĩ lung tung, đành phải gạt chuyện Lục Tùng ra sau đầu.
Sau yến tiệc, màn đêm đã sớm bao phủ dày đặc.
Cùng nhau đi đến Khôn Ninh cung, Vân Tự đương nhiên phải đi theo, lúc này, nàng nghe thấy Đàm Viên Sơ phân phó Hứa Thuận Phúc:
“Sai người đưa một phần lê đến Trường Xuân cung.”
Vân Tự quay đầu lại, không hề che giấu mà nắm chặt khăn tay.
Đàm Viên Sơ thấy vậy bị chọc cười, khẽ cười nói: “Chuyện này mà cũng so đo, nàng chỉ ăn một quả vải, chẳng lẽ còn muốn đòi lê để hạ hỏa sao?”
Vân Tự bĩu môi hỏi lại: "Không được sao?”
Không đợi Đàm Viên Sơ trả lời, nàng lại nói tiếp: “Người trước mặt nô tỳ mà quan tâm người khác như vậy, nô tỳ thấy ghen tị đấy.”
Đàm Viên Sơ không tin lời này một chữ nào, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn nhướng mày hỏi nàng:
“Lúc này không thấy ngại ngùng nữa sao?”
Vân Tự nghẹn lời, cũng biết lời mình nói chẳng hề e dè chút nào, không khỏi có chút xấu hổ kêu lên: "Hoàng Thượng!”
Đàm Viên Sơ liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, thản nhiên nói: "Không nghe thấy sao, Vân Tự cô nương của chúng ta cũng muốn ăn lê.”
Hứa Thuận Phúc sờ sờ mũi, vội vàng đáp lời.
Bị Đàm Viên Sơ trêu chọc như vậy, chút cảm xúc trong lòng Vân Tự sớm đã tan biến, mặt nàng đỏ bừng, liếc xéo hắn một cái rồi nói: “Nô tỳ không phải muốn cho mình, mà là trên bàn của các vị nương nương ở cung yến đều có vải, Hoàng Thượng muốn ban thưởng, sao có thể dày bên này mỏng bên kia, chi bằng ban thưởng cho tất cả mọi người?”
Hứa Thuận Phúc nghe vậy thì tặc lưỡi, từ bao giờ Vân Tự cô nương lại đối đầu với chiêu nghi nương nương như vậy?
Hơn nữa, Hoàng Thượng của bọn họ hành sự hình như luôn luôn bất công mà.
Đàm Viên Sơ nhướng mày với vẻ khó hiểu, hắn không hề để tâm mà gật đầu: “Làm theo lời nàng đi.”
Chờ Hứa Thuận Phúc đi sắp xếp việc này xong, dưới ánh trăng sáng, Đàm Viên Sơ không ngồi kiệu, cả đoàn người đi bộ đến Khôn Ninh cung, Vân Tự thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn.
Đàm Viên Sơ không để ý đến nàng.
Vừa rồi lúc sai bảo hắn, chẳng phải rất mạnh miệng sao?
Có người kéo kéo ống tay áo của hắn, Đàm Viên Sơ giả vờ như không nhận ra, người kia nhịn không được gọi: “Hoàng Thượng……”
Giọng nàng rất nhẹ, mang theo chút ý làm nũng.
Đàm Viên Sơ vẫn rất lạnh nhạt, không chỉ ngữ khí lạnh nhạt, mà cảm xúc cũng nhàn nhạt: “Làm gì?”
Ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng con đường ban đêm, cây cối trong cung dường như cũng mang một vẻ đẹp khác lạ, nữ tử cúi đầu xuống:
“Người biết rõ nô tỳ chỉ là tức giận vì lúc đó nàng ta ba lần bốn lượt làm khó nô tỳ.”
Nàng ra vẻ tủi thân.
Quả nhiên, tiếp theo nàng buông tay ra, cắn môi nói: “Người bất công.”
Trong cung này có mấy người dám công khai chỉ trích hắn? Hơn nữa, trong cung này ai mà không biết hắn bất công chứ?
Đàm Viên Sơ thấy nàng như vậy, khẽ cười: "Trẫm thật sự quá nuông chiều nàng rồi.”
Vân Tự bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Người nuông chiều nô tỳ một chút thì đã sao?”
Khôn Ninh cung đã ở ngay trước mắt, Đàm Viên Sơ không nói thêm gì với nàng nữa, chỉ là khi bước vào Khôn Ninh cung, hắn liếc nhìn nữ tử, nhớ đến lúc ở cung yến, khi hắn trò chuyện với Dung chiêu nghi, nàng bỗng nhiên rũ mắt xuống, bèn nhàn nhạt nói:
“Ban đêm lạnh, đừng ăn nhiều đồ lạnh.”