Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:55:31
Lượt xem: 2
Vân Tự chớp chớp mắt, phải chăng Đàm Viên Sơ có chút bất mãn với Hoàng Hậu?
Cũng không có gì lạ, Đàm Viên Sơ là người như thế nào? Vốn là người tùy tâm sở dục.
Hoàng Hậu hết lần này đến lần khác nhúng tay vào chuyện thị tẩm, tiến cử Tô quý tần với hắn, sao Đàm Viên Sơ có thể vui vẻ được?
*****
Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng rõ, Vân Tự đã tỉnh dậy, nàng cùng Hứa Thuận Phúc vào điện hầu hạ. Trên giường trải hai chiếc chăn, ranh giới rõ ràng. Hoàng Hậu và Đàm Viên Sơ đều đã thức dậy, Hoàng Hậu nhận lấy đai lưng từ cung nữ định đeo cho Đàm Viên Sơ, lại bị hắn ngăn lại:
“Để nàng ấy làm.”
Trong lòng Vân Tự dâng lên dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, liền thấy Đàm Viên Sơ nhìn về phía mình.
Cả người Vân Tự cứng đờ, nàng hận không thể quay ngược thời gian một khắc trước, nàng tuyệt đối sẽ không cùng Hứa Thuận Phúc vào đây.
Hoàng Hậu nhìn theo ánh mắt Đàm Viên Sơ, không hề để tâm mà mỉm cười với Vân Tự:
“Vậy giao cho Vân Tự cô nương.”
Vân Tự miễn cưỡng nở nụ cười, nàng cứng đờ nhận lấy đai lưng, khi đến gần Đàm Viên Sơ, nàng quay lưng về phía mọi người, không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
Hắn thật tùy hứng, kết quả lại liên lụy đến nàng.
Trong cung nhiều cung nữ như vậy, hắn cố tình chọn nàng?
Vân Tự vừa bực bội trong lòng, vừa phải thắt chặt đai lưng cho hắn. Người nọ không hề áy náy, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay nàng, dọa nàng giật nảy mình. Nàng len lén liếc nhìn xung quanh, sợ người khác nhìn thấy hành động của hắn, lại nghĩ rằng họ đang ve vãn nhau.
Nàng không dám tức giận cũng không dám làm gì khác người nữa, vội vàng nới lỏng đai lưng cho hắn.
Rời khỏi Khôn Ninh cung, Vân Tự cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi, gió thổi qua mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Không có ai khác nên nàng cũng mạnh dạn hơn, ai oán nhìn Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cười, kéo nàng lên loan giá. Vân Tự không kháng cự, nàng cả đêm không ngủ ngon, cũng lười quay về, nhưng vừa vào loan giá nàng liền bắt đầu trách cứ hắn:
“Hoàng Thượng sao có thể làm vậy ở Khôn Ninh cung? Nếu Hoàng Hậu nương nương trách tội nô tỳ thì phải làm sao?”
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, ung dung nói: “Nàng ấy sẽ không.”
Vân Tự nghẹn lời.
Sao hắn có thể chắc chắn Hoàng Hậu sẽ không ghi hận nàng?
Đây không phải vấn đề tranh giành ân sủng, mà là hành động của Đàm Viên Sơ trong Khôn Ninh cung, có ý làm Hoàng Hậu mất mặt.
Vân Tự không đoán sai, nhưng cũng chỉ đúng một nửa. Loan giá vừa rời đi, Khôn Ninh liền cung dậy sóng.
Hoàng Hậu mặc áo trong ngồi trước gương đồng, các cung nhân bưng khay đồng vào hầu hạ nàng ấy rửa mặt. Bách Chi vừa giúp Hoàng Hậu vấn tóc, vừa tức giận nói:
“Hoàng Thượng thật quá đáng!”
Hoàng Hậu liếc nhìn nàng ta, lạnh giọng: “Ngươi to gan lắm, Hoàng Thượng mà ngươi cũng dám bình phẩm?”
Bách Chi biết nương nương đang cảnh cáo mình, nàng ta buồn bực cúi đầu ấm ức nói:
“Nô tỳ là vì nương nương cảm thấy bất bình. Hoàng Thượng cố ý sai Vân Tự hầu hạ, rõ ràng là đang làm nhục nương nương.”
Tất cả cung nhân trong điện đều cúi đầu như những người điếc, chẳng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chủ tớ, vẫn bình tĩnh dâng khăn mặt và phấn hộp.
Hoàng Hậu nhìn nữ tử trong gương đồng, không còn tươi trẻ như các phi tần mới tuyển vào cung năm ngoái, cũng không bằng người nọ hấp dẫn. Nàng ấy thu hồi ánh mắt, chọn một cây trâm phượng hoàng, bình tĩnh hỏi Bách Chi:
“Vậy thì sao?”
Bách Chi nghẹn lời, thấy nương nương dửng dưng với những chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Từ khi nào mà nương nương hoàn toàn chấp nhận việc Hoàng Thượng chỉ kính trọng mà không sủng ái?
Hình như từ đó về sau, mỗi khi nhắc đến Hoàng Thượng, sắc mặt nương nương đều bình tĩnh như vậy, không một gợn sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-109.html.]
Nhưng Bách Chi vẫn còn nhớ rõ, lúc mới thành thân với Hoàng Thượng, trên mặt nương nương luôn mang theo vẻ e lệ thường xuyên nhìn ra cửa. Nương nương không nói nhưng Bách Chi biết, khi đó nương nương cũng mong Hoàng Thượng thường xuyên đến.
Chỉ là vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Dù là Hoàng Thượng, hay nương nương, đều không thể quay lại như trước.
*****
Gần tháng tư, hoa hải đường nở rộ theo gió nhẹ rơi xuống, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp trong cung.
Tiểu Dung Tử nhìn hoa hải đường rơi trong sân vắng, không khỏi nhớ đến tỷ tỷ.
Hồi đó, khi hắn và tỷ tỷ còn ở Trung Tỉnh điện, tỷ tỷ rất thích chui vào dưới gốc cây hải đường, mỗi lần bị hắn tìm thấy, người đều dính đầy hoa, khiến người ta không phân biệt được là hoa đẹp hơn hay người đẹp hơn.
DTV
Lưu An Thuận đang đối chiếu sổ sách. Ngẩng đầu lên, liền thấy Tiểu Dung Tử đang nhìn chằm chằm cây hải đường bên ngoài, Lưu An Thuận hừ một tiếng:
“Tiểu tử ngươi không có việc gì làm phải không?”
Tiểu Dung Tử sờ mũi, vội vàng chạy tới: “Công công đang bận gì vậy, để nô tài làm cho.”
Lưu An Thuận lại hừ lạnh một tiếng, ném sổ sách cho Tiểu Dung Tử, chỉ vào một chỗ: "Thấy gì không?”
Tiểu Dung Tử nhìn theo hướng tay ông ấy chỉ, nhận ra đó là danh sách vật phẩm mà Thanh Ngọc uyển đã nhận tháng trước, nhưng hắn lại có chút mơ hồ, không hiểu công công muốn hắn xem cái gì.
Trên danh sách này, Thanh Ngọc uyển không có gì sai sót, chỉ là vật phẩm thay đổi một chút, nhưng đều hợp quy củ.
Tiểu Dung Tử len lén nhìn công công, Lưu An Thuận bưng chén trà lên uống một ngụm, không nhắc nhở hắn, chỉ lạnh lùng nói:
“Nhìn kỹ vào.”
Nếu đã coi Tiểu Dung Tử như đồ đệ, nên dạy thì phải dạy, nhưng cũng sẽ nghiêm khắc hơn so với những người khác.
Tiểu Dung Tử hiểu rõ trong lòng, không những không oán hận mà còn vô cùng cảm kích. Hắn không nhìn công công nữa, chuyên tâm xem xét danh sách.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tiểu Dung Tử rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm khác thường. Các cung đều do Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn, nhưng hoa quả đều do Trung Tỉnh điện đưa đến. Mà tháng trước, Thanh Ngọc uyển thay đổi phần lớn là thức ăn, những thứ như lê, táo đều không lấy.
Tiểu Dung Tử có chút buồn bực, hồi lâu sau hắn mới đột nhiên nhận ra điểm chung của những thức ăn này, đều là tính hàn.
Sắc mặt Tiểu Dung Tử chợt thay đổi, có chút khó xử, hắn đứng ngồi không yên, sau đó định ra ngoài lại bị Lưu An Thuận lạnh giọng quát:
“Đứng lại!”
Tiểu Dung Tử đứng im tại chỗ.
Lưu An Thuận lạnh lùng hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
Tiểu Dung Tử tiến lại gần, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Công công…”
Lưu An Thuận không hề mềm lòng, mặt không chút cảm xúc nói:
“Nếu muốn sau này ngồi vào vị trí của ta, ngươi phải hiểu rõ thân phận của mình. Dù có bất công, nhưng việc gì nên làm, việc gì không nên làm, ngươi phải rõ ràng trong lòng.”
Tiểu Dung Tử á khẩu không nói nên lời, hồi lâu sau mới cúi đầu:
“…Nô tài đã biết.”
Đợi Lưu An Thuận rời đi, Tiểu Dung Tử lại cầm lấy danh sách, nhìn những món đồ mà Thanh Ngọc uyển đã đổi, đáy lòng suy đoán ra điều gì đó, ánh mắt chợt lạnh đi.
Hắn biết công công dụng tâm lương khổ, nhưng hắn sẽ không quên, lý do hắn muốn ngồi vào vị trí của công công, chẳng qua là muốn có năng lực giúp đỡ tỷ tỷ nhiều hơn.
Tiểu Dung Tử không đến Dưỡng Tâm điện, nhưng khi ra khỏi cửa, hắn lại lặng lẽ nhìn một thái giám trong sân.
Không lâu sau, thái giám kia âm thầm rời khỏi Trung Tỉnh điện.
Tiểu Dung Tử liếc nhìn về phía phòng ngủ của Lưu công công, công công trung thành với Hoàng Thượng, cho dù có bất công với tỷ tỷ, cũng có điều kiêng kỵ.
Nhưng hắn thì không.
Hoàng Thượng không cứu mạng hắn, khi hắn thập tử nhất sinh, chỉ có tỷ tỷ cứu hắn.