Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:03:18
Lượt xem: 1

Tô quý tần có thai.

Sau khi Tiểu Dung Tử báo tin, Vân Tự vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, đủ loại dấu hiệu cho thấy nàng đoán đúng tám chín phần mười.

Vân Tự mỗi ngày đều phải bồi giá, nhưng Thu Viện thì không, Vân Tự đành phải dặn dò Thu viện âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Thanh Ngọc uyển.

Chuyện xảy ra lúc thỉnh an ở Khôn Ninh cung, Vân Tự là người đầu tiên biết tin.

DTV

Tô quý tần ngất xỉu khi đang thỉnh an.

Tin tức truyền đến Ngự Thư Phòng lúc Vân Tự đang mài mực cho Đàm Viên Sơ. Trong điện không có đại thần, Hứa Thuận Phúc không ngăn cản, để cung nhân vào trong. Cung nhân quỳ xuống đất bẩm báo:

“Tô quý tần hôn mê, Hoàng Hậu nương nương cho nô tài đến thỉnh Hoàng Thượng qua đó một chuyến.”

Ánh mắt Vân Tự khẽ lóe lên, nàng hiểu rõ, Tô quý tần tuyệt đối không chỉ đơn giản là hôn mê.

Đàm Viên Sơ đang phê duyệt tấu chương, nghe vậy nhưng chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu: “Hôn mê thì cho gọi thái y, chẳng lẽ trẫm biết chữa bệnh?”

Cung nhân bị hắn nói cho nghẹn họng, Vân Tự cũng dần thả lỏng, nàng liếc nhìn Đàm Viên Sơ, càng ở lâu trong Dưỡng Tâm cung, nàng càng cảm thấy hắn bạc tình.

Cung nhân toát mồ hôi lạnh, ấp úng nói: "Nghe thái y nói, Tô quý tần hình như đã có mạch hỉ, cho nên Hoàng Hậu nương nương mới cho nô tài đến thỉnh Hoàng Thượng.”

Vân Tự chú ý tới, sau khi cung nhân nói ra hai chữ “có mạch hỉ”, động tác lật giở tấu chương của Đàm Viên Sơ khựng lại. Cuối cùng hắn cũng chịu buông tấu chương xuống, phân phó Hứa Thuận Phúc:

“Chuẩn bị loan giá.”

Tô quý tần hôn mê không khiến hắn chú ý, nhưng vừa nghe nói nàng ta có thai, hắn liền lập tức cho người chuẩn bị loan giá.

Vân Tự cảm thấy Đàm Viên Sơ thật mâu thuẫn.

Nói hắn coi trọng con cái, lúc trước Lư tài nhân có thai, cũng không thấy hắn quan tâm Lư tài nhân hơn. Nói hắn không coi trọng con cái, hắn lại luôn nhớ đến hoàng trưởng tử và tiểu công chúa. Nàng đi theo ngự tiền, thường xuyên nghe thấy Đàm Viên Sơ hỏi thăm tình hình của hai vị hoàng tử, công chúa.

Mà hiện tại, hắn cũng rất coi trọng đứa con trong bụng Tô quý tần.

Nhưng sự coi trọng này lại khác với sự yêu thương dành cho hoàng tử, công chúa, khiến Vân Tự có cảm giác khó nói nên lời, dường như chỉ có sinh hạ con cái mới được hắn thật sự xem trọng, nếu không, cũng chỉ là chút ít chờ mong mà thôi.

Loan giá nhanh chóng đến Thanh Ngọc uyển, không khí trong Thanh Ngọc uyển có chút kỳ lạ. Rèm châu được vén lên, Vân Tự nhanh chóng quan sát mọi người trong điện.

Tô quý tần vuốt ve bụng, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười, ánh mắt nàng ta cụp xuống mang theo chút e lệ. Hoàng Hậu nương nương cũng tươi cười vỗ vỗ tay Tô quý tần. Vân Tự vừa bước vào, liền nghe thấy Hoàng Hậu nói:

“Đã có thai rồi, sau này phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”

Các phi tần khác đều nở nụ cười chúc mừng, nhưng trông rất gượng gạo.

Vân Tự đặc biệt nhìn Dung chiêu nghi, nàng ta tỏ vẻ thờ ơ, cho dù Tô quý tần có thai cũng không khiến nàng ta phải để tâm.

Vân Tự cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tiếng hành lễ của chúng phi tần khiến nàng không thể không gạt bỏ nghi ngờ, hoàn hồn lại.

Nàng nghiêng người, cùng Hứa Thuận Phúc lui sang một bên.

Nhìn thấy Hoàng Thượng, hai mắt Tô quý tần sáng lên, nàng ta được người đỡ dậy định xuống giường, Đàm Viên Sơ ngăn nàng ta lại: "Không cần đa lễ.”

Hoàng Hậu đứng dậy, nhường chỗ cho Đàm Viên Sơ.

Bên trong điện, Tô quý tần nằm trên giường, Đàm Viên Sơ ngồi bên mép giường, những người còn lại đứng xung quanh. Nhìn gương mặt Tô quý tần ửng hồng, ai nấy đều thầm thất vọng.

Đàm Viên Sơ nhướng mắt, dường như không nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Tô quý tần. Trên đường đến đây, tâm trạng hắn đã bình tĩnh lại, ôn hòa hỏi: "Thân thể còn khó chịu chỗ nào không?”

Tô quý tần khẽ vuốt bụng, mỉm cười: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp hiện tại thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Đàm Viên Sơ nhìn theo tay nàng ta, chỉ thấy bụng bằng phẳng không có chút gợn sóng nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-110.html.]

Nhưng Đàm Viên Sơ không nói gì, hắn an ủi Tô quý tần một hồi, rồi quay sang hỏi thái y đang đứng bên cạnh:

“Tô quý tần thế nào rồi?”

Thái y cung kính đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, Tô quý tần chỉ hơi bị động thai, thai nhi không sao. Nhưng hiện tại mới có một tháng, giai đoạn đầu vẫn nên cẩn thận tĩnh dưỡng.”

Đàm Viên Sơ nghiêm túc lắng nghe, sau đó trực tiếp phân phó: "Từ nay về sau, ngươi hãy chăm sóc cho Tô quý tần, trẫm không muốn có bất cứ sai sót gì xảy ra với đứa bé này.”

Ngữ khí của hắn tuy nhàn nhạt, nhưng không ai dám xem thường lời hắn nói. Lý thái y cười khổ trong lòng, đứa bé này có gặp chuyện không may hay không, đâu phải do ông ta quyết định.

Nhưng Lý thái y chỉ có thể cung kính vâng dạ.

Hoàng Hậu rất biết điều dẫn các phi tần cáo lui. Rất nhanh, trong Thanh Ngọc uyển chỉ còn lại Đàm Viên Sơ và Tô quý tần. Tô quý tần ngước mắt nhìn Đàm Viên Sơ, thanh âm có chút áy náy:

“Đều tại tần thiếp không cẩn thận nên mới xảy ra chuyện hôm nay, may mà hoàng tự không sao.”

Đàm Viên Sơ tuy không gần gũi người khác, nhưng cũng sẽ không trách phạt nàng ta vì chuyện này, chỉ đơn giản bỏ qua, nhẹ nhàng nói:

“Là cung nhân hầu hạ không chu đáo.”

Nói xong, hắn liếc nhìn cung nhân trong điện, những người bị hắn nhìn đều cung kính cúi đầu.

Tô quý tần hoàn toàn không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, ngẩn người một lúc lâu mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng. Nàng ta không nói gì thêm, sợ Đàm Viên Sơ tức giận lại cho đổi hết cung nhân trong cung của nàng ta.

Cung nhân hầu hạ nàng ta từ khi nàng ta vào cung, coi như đã thuận tay, nàng ta không muốn đổi người khác.

Vân Tự và Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ là trong lòng không nhịn được thầm nói, Tô quý tần mặt mày hồng hào như vậy, nói là vừa mới hôn mê ai mà tin?

Hoàng Thượng đã bỏ qua chuyện này rồi, ngươi còn cố tình nhắc lại, chẳng phải là tự mình làm mất mặt sao?

Tiếng lòng của Vân Tự và Hứa Thuận Phúc đương nhiên không ai nghe thấy. Đàm Viên Sơ ở Thanh Ngọc uyển một canh giờ, loan giá mới rời đi.

Hôm nay đúng là ngày rằm, loan giá trực tiếp đến Khôn Ninh cung.

Thời tiết không lạnh, Vân Tự cũng thay một bộ váy xuân mỏng manh, màu xanh lam nhạt, váy lụa vân cẩm, khoác thêm một lớp sa mỏng. Hôm nay nàng trang điểm nhẹ nhàng, điểm son môi đỏ và kẻ lông mày, dưới ánh hoàng hôn trông vô cùng xinh đẹp.

Trên đường đi, Đàm Viên Sơ vén rèm lên, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua gương mặt Vân Tự.

Nhưng hắn không nói gì, cho đến khi loan giá dừng trước Khôn Ninh cung, sắp bước vào cửa cung, hắn mới đột nhiên nói một câu chẳng đâu vào đâu:

“Sao nàng không biết cố gắng chút nào vậy?”

Vân Tự ngơ ngác.

Hứa Thuận Phúc nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, rồi lại không nhịn được nhìn Vân Tự cô nương, thầm nâng cao vị trí của nàng trong lòng.

Tiên đế có rất nhiều con, Hoàng Thượng là người được tiên đế coi trọng nhất, nhưng con đường đến ngôi vị trữ quân của hắn cũng không vững chắc, huynh đệ tương tàn dường như là số mệnh không thể tránh khỏi của hoàng tộc.

Trải qua cuộc chiến tranh giành ngôi vị trữ quân, Hứa Thuận Phúc mơ hồ nhận thấy thái độ của Hoàng Thượng đối với việc có con nối dõi có chút mâu thuẫn.

Ngoại trừ con chính thất, đối với việc các phi tần khác có thai hay không, thái độ của Hoàng thượng luôn là “có cũng được, không có cũng không sao”.

Có thai, hắn chờ mong, không có thai, hắn cũng không sao cả.

Chính vì Hoàng Thượng không yêu cầu gì ở các phi tần, nên hiện giờ hắn hy vọng Vân Tự cô nương có thai, mới khiến Hứa Thuận Phúc cảm thấy ngạc nhiên.

Vào bên trong điện, Vân Tự mới hiểu được ý của Đàm Viên Sơ, nàng ngẩn người ra, không khỏi nhíu mày.

Thật lòng mà nói, Vân Tự không muốn có thai.

Ít nhất là trong thời gian này ở Dưỡng Tâm điện, nàng không muốn có con.

Chỉ cần nhìn vào vị trí của các phi tần mới tuyển vào cung là có thể thấy, phi tần mới vào cung sẽ không có địa vị cao. Có lẽ có thai sẽ khiến Đàm Viên Sơ sớm ban cho nàng địa vị, nhưng thì sao chứ?

Loading...