Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:03:35
Lượt xem: 2
Năm nay tiểu công chúa đã 4 tuổi, biết đi từ lâu, nhưng vì được mọi người trong cung nuông chiều, không muốn tự mình đi lại, nên quen được bế đi khắp nơi.
Dung chiêu nghi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiểu công chúa, nàng ta khẽ cắn môi, đột nhiên đưa ra một quyết định. Nàng ta bế tiểu công chúa lên, rồi lạnh lùng nói:
"Đi thỉnh Hoàng Thượng."
Không đợi Đồng Vân lên tiếng, Dung chiêu nghi nhìn thẳng vào tiểu công chúa, bình tĩnh nói: "Cứ nói tiểu công chúa đột nhiên không khỏe, thỉnh Hoàng Thượng đến đây."
Cung nhân trong điện lập tức quỳ xuống, chỉ hận không thể biến thành người điếc hoặc biến mất ngay tại chỗ.
Đồng Vân cũng kinh ngạc, nàng ta can ngăn: "Nương nương, tiểu công chúa không sao cả, Hoàng Thượng đến mà biết được, e là sẽ nổi giận với nương nương."
Đồng Vân có chút sợ hãi, tuy nương nương cũng từng mượn tiểu công chúa để tranh sủng, nhưng nương nương luôn yêu thương tiểu công chúa, chưa bao giờ lấy cớ tiểu công chúa bị bệnh. Nàng ta lo lắng làm vậy sẽ mang đến xui xẻo cho tiểu công chúa.
Nhưng hôm nay nương nương rõ ràng không hề cố kỵ điều này.
Đồng Vân thấy nương nương nhìn thẳng vào mình, ngữ khí lạnh lùng khác thường: "Ai nói tiểu công chúa không sao?"
Đồng Vân ngẩn người, khi hiểu được ý tứ trong lời nói của nương nương, đáy lòng chợt nặng trĩu.
Đồng Vân rời đi, Dung chiêu nghi nhìn về phía cung nhân khác trong điện:
"Ngươi đi một chuyến đến Trung Tỉnh điện."
Nếu Vân Tự vào ở Chử Án cung là chuyện đã định, không thể thay đổi, nàng ta cũng không thể để Vân Tự yên ổn mà ở đó được.
*****
Trích Nguyệt lâu, trên sân khấu có vũ cơ đang múa hát, Đồng Vân đến đúng lúc không khí đang náo nhiệt. Vân Tự tò mò nếm thử rượu trái cây, lập tức bị sặc đến mặt đỏ bừng. Đàm Viên Sơ vỗ nhẹ lưng cho nàng, nghe Hứa Thuận Phúc thông truyền, Vân Tự đang tựa trong lòng Viên Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh chậm rãi liếc nhìn hắn.
Cách đây không lâu, Đàm Viên Sơ vừa nói, dù Dung chiêu nghi đích thân đến, hắn cũng sẽ không gặp.
Hiện giờ Dung chiêu nghi thật sự sai người đến, xem ra là đến để kiểm chứng lời nói của hắn.
Nàng vừa uống rượu nên trên người thoang thoảng mùi rượu, ánh mắt lưu chuyển đầy vẻ quyến rũ. Bị nàng nhìn như vậy, Đàm Viên Sơ thẳng thừng nói:
"Không gặp."
Hôm nay là sinh thần của nàng, hắn sẽ không đi gặp người khác.
Ngay sau đó, Vân Tự và Đàm Viên Sơ đều thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hứa Thuận Phúc. Hắn không quay người rời đi, Vân Tự khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ nhận ra lần này Đồng Vân đến không chỉ đơn giản là Dung chiêu nghi cầu kiến Đàm Viên Sơ.
Quả nhiên, Hứa Thuận Phúc lén nhìn nàng rồi khó xử nói:
"Hoàng Thượng, Đồng Vân đến báo, tiểu công chúa không khỏe, thỉnh người đến đó một chuyến."
Trong điện bỗng im lặng, vũ cơ trên sân khấu cũng ngừng hát. Vân Tự mím chặt môi, trong lòng dâng lên một chút bực bội.
Tiểu công chúa, tiểu công chúa!
Dung chiêu nghi có tiểu công chúa, đó là sự thật không thể thay đổi. Nàng bực bội chính là thái độ của Đàm Viên Sơ, chỉ cần Dung chiêu nghi mượn danh nghĩa tiểu công chúa, vĩnh viễn sẽ ở vào thế bất bại.
Nàng còn tranh giành gì nữa?
Vân Tự tuy bực bội trong lòng, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Nàng rời khỏi lòng Đàm Viên Sơ, nhẹ giọng nói:
DTV
"Buổi trưa nay còn chưa nghe nói Trường Xuân cung truyền đến tin tức gì, tiểu công chúa đột nhiên bị bệnh, thật đúng lúc."
Nàng cố nén cảm xúc, rốt cuộc cũng để lộ ra một chút.
Vân Tự không muốn nhìn Đàm Viên Sơ, dù sao nghe tin tiểu công chúa không khỏe hắn cũng phải đi. Lúc này mà ngăn cản Đàm Viên Sơ, vạn nhất tiểu công chúa thật sự có chuyện, trong lòng Đàm Viên Sơ khó tránh khỏi áy náy.
Vân Tự rũ mắt, nhẹ giọng nói:
"Hoàng Thượng cứ đi đi, nô tỳ ở đây chờ một lát cũng được."
Để nàng một mình ở đây?
Đàm Viên Sơ ngẩng lên, thấy nàng quên mất việc mình vốn không biết uống rượu mà bưng chung rượu lên uống cạn một hơi. Gương mặt nàng đỏ ửng nhưng lại cố gắng chịu đựng, không phát ra một tiếng ho khan nào, nàng cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ thần sắc.
Trong lâu im lặng một lát, Đàm Viên Sơ nhìn về phía Hứa Thuận Phúc:
"Truyền thái y đến Trường Xuân cung khám cho tiểu công chúa."
Thanh âm vừa dứt, Hứa Thuận Phúc và Vân Tự đều ngạc nhiên nhìn hắn, trong mắt hai người đều là kinh ngạc. Hứa Thuận Phúc nhìn Vân Tự, rồi lại nhìn Hoàng Thượng, trong lòng hiểu rõ, không dám chần chừ xoay người rời khỏi điện.
Vân Tự ngơ ngác nhìn Đàm Viên Sơ, đôi mắt hạnh vì bị rượu làm sặc mà ửng đỏ:
"...... Người không đến Trường Xuân cung sao?"
Đàm Viên Sơ vẫy tay với nàng, nàng nép vào lòng hắn, hắn mới thản nhiên nói: "Không đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-119.html.]
Nàng nói cũng có phần đúng, tiểu công chúa trước giờ vốn chẳng có chuyện gì, cố tình lúc này lại truyền ra tin tức thân thể không khỏe, mục đích của Dung chiêu nghi không cần nói cũng biết.
Sau hôm nay nàng tiến hậu cung, xem như hoàn toàn có vị phân, nhưng lại không bằng vị phân của Dung chiêu nghi, hơn nữa lại mất đi Dưỡng Tâm điện làm chỗ dựa, nếu hôm nay hắn bỏ mặc nàng, Đàm Viên Sơ có thể tưởng tượng ra tình cảnh của nàng ở hậu cung sẽ vô cùng gian nan.
Vân Tự chậm nửa nhịp mới ý thức được có điều không ổn, nàng chưa từng uống rượu, nào biết uống rượu vào lại khiến đầu óc choáng váng như vậy.
Nàng còn định giả vờ thêm chút nữa, kết quả toàn bộ bị biến cố này đánh gãy, nàng lắc lắc đầu muốn xua đi cơn choáng váng.
Kết quả chẳng những không thấy tỉnh táo hơn, ngược lại còn đập đầu vào n.g.ự.c Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ bị đ.â.m cho ngây người, cúi đầu nhìn nàng, rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng, không còn nghĩ đến chuyện Trường Xuân cung nữa, hắn nâng cằm nàng lên, quả nhiên thấy đôi mắt hạnh long lanh mơ màng, Đàm Viên Sơ liếc nhìn chung rượu nàng vừa cầm.
Chỉ là chung rượu nhỏ bằng ngón tay cái.
Nàng vậy mà say rồi?
Đàm Viên Sơ nhất thời không còn cảm xúc nào khác, nữ tử trong lòng n.g.ự.c hắn lầm bầm: "Người đừng lắc... lắc đến nô tỳ đau đầu..."
Vân Tự thật sự thấy đầu đau như búa bổ, nàng không phân biệt rõ là do mình hay do Đàm Viên Sơ, trước mắt Đàm Viên Sơ cứ lắc lư khiến nàng buồn nôn.
Nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ một điều, hắn là Hoàng thượng, không thể thất lễ trước mặt hắn.
Nàng cố chịu đựng, không dám nôn ra.
Nàng trong tình trạng này, màn kịch tự nhiên không diễn tiếp được nữa, Đàm Viên Sơ có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Thuận Phúc một cái, hí khúc trên sân khấu lập tức dừng lại.
Đàm Viên Sơ phân phó Hứa Thuận Phúc:
"Truyền Ngự Thiện Phòng đưa canh giải rượu đến Dưỡng Tâm điện."
Nghe hắn nói vậy, nữ tử trong lòng n.g.ự.c gian nan ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh long lanh sóng nước, nhỏ giọng hỏi hắn: "Nô tỳ... say sao?"
Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cười.
Lúc này nàng vẫn còn nhớ rõ quy củ, còn nhớ xưng hô "nô tỳ".
Đàm Viên Sơ vốn không có ý đó, nhưng bị nàng nhìn thẳng đến nỗi sinh ra chút hứng thú, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, hỏi: "Đau đầu không?"
Vân Tự bị hôn đến ngây người.
Nàng không nghe rõ hắn nói gì, vùi vào lòng hắn hít hít mũi, đầu óc nàng rối bời, mơ hồ cảm giác được mình bị người ta đỡ dậy, có người hỏi nàng:
"Có thể đi được không?"
Câu này Vân Tự nghe rõ, nàng gật đầu, nhưng lại cảm thấy không thoải mái nên lắc đầu.
Vừa lắc đầu, nàng vừa cố gắng đứng dậy, nhưng nàng không thấy được dáng vẻ loạng choạng của mình, Đàm Viên Sơ đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xác định tạm thời không thể nói chuyện được với nàng, liền bế thốc nàng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng hắn vừa chạm vào nàng, nàng liền bắt đầu giãy giụa, cánh tay và khuỷu tay đều dùng sức:
"Đừng động vào ta..."
Giọng Vân Tự gần như sắp khóc.
Đàm Viên Sơ suýt nữa không giữ được nàng, hai người đang đứng trên bậc thang, vừa rồi nếu hắn buông tay thì nàng sẽ ngã xuống, nhẹ nhất cũng phải bị thương.
Đàm Viên Sơ không dấu vết mà rũ mắt xuống, đáy mắt có chút u ám.
Hắn luôn biết những lời ngon tiếng ngọt mà nàng dành cho hắn ngày thường có ba phần thật đã là tốt lắm rồi, nhưng Đàm Viên Sơ chưa từng nghĩ tới, sau khi nàng say rượu sẽ bài xích hắn như vậy.
Người ta thường nói, rượu vào lời ra.
Hành động không tỉnh táo sau khi say rượu lại càng làm nổi bật suy nghĩ thật sự trong lòng nàng.
Đàm Viên Sơ thản nhiên nhìn nàng hồi lâu, chút hứng thú ban nãy sớm biến mất không thấy, xung quanh có chút tĩnh lặng.
Hắn ôm nàng xuống bậc thang, nàng lại muốn giãy giụa, tiếng khóc càng lúc càng rõ ràng, khi sắp ra khỏi Trích Nguyệt lâu, nàng thậm chí còn cắn lên vai hắn.
Đàm Viên Sơ tức muốn chết, nhíu mày: "Nàng có tin trẫm thật sự ném nàng xuống không?"
Vân Tự không nhịn được nữa.
Nàng ra sức đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn không buông tay.
......nàng thật sự đã đến cực hạn.
Sau khi Đàm Viên Sơ nói xong câu đó, nàng không đẩy hắn nữa, mà là nắm chặt vạt áo hắn, rồi "Ọe" một tiếng.
Tí tách, tí tách.....
Hứa Thuận Phúc trợn mắt há mồm, xung quanh rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Đàm Viên Sơ cả người cứng đờ tại chỗ, toàn thân căng cứng:
"Vân, Tự!"