Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:03:41
Lượt xem: 2
Hứa Thuận Phúc mang thái y trở về Dưỡng Tâm điện. Trong điện, Đàm Viên Sơ nóng đến toát mồ hôi, tiết trời tháng bảy oi bức, nữ tử cứ hướng trong lòng hắn rúc vào. Đàm Viên Sơ đẩy cũng không được mà không đẩy cũng không xong.
Nghe thấy tiếng Hứa Thuận Phúc ngoài điện, Đàm Viên Sơ bèn lên tiếng: "Sao còn chưa vào?"
Đàm Viên Sơ vội vàng chỉnh lại vạt áo cho nữ tử trong lòng, che chắn cẩn thận không để lộ chút xuân quang nào. Giường màn được vén lên, Thường thái y cúi gằm mặt nào dám nhìn thẳng.
Một cánh tay trắng nõn đưa ra trước mặt, bắt mạch cần phải nhìn, nghe, hỏi, sờ. Thế nhưng chốn hậu cung này, quy củ hà khắc, Thường thái y tầm thường nào dễ gì vào được Thái Y Viện.
Thường thái y nhanh chóng thu tay, hỏi: "Cô nương có uống rượu?"
Đàm Viên Sơ gật đầu.
Thường thái y hiểu rõ: "Cô nương hẳn là không quen uống rượu, bỗng nhiên uống nhiều lại thêm nhiễm lạnh nên mới phát sốt nhẹ. Vi thần sẽ kê đơn thuốc, hai ngày này cô nương nên tránh gió."
Nói đến nhiễm lạnh, không khí trong điện có chút ngượng ngập.
Hứa Thuận Phúc len lén liếc nhìn Hoàng Thượng, Đàm Viên Sơ vô thức khựng lại, ho nhẹ một tiếng: "Đi kê đơn thuốc."
Ánh nến trong Dưỡng Tâm điện đêm nay sáng rất lâu. Cung nhân sắc thuốc xong bưng vào, Đàm Viên Sơ tự mình đút cho Vân Tự uống. Thuốc có tác dụng an thần, nàng dần dần yên tĩnh, lăn vào trong giường cuộn tròn thành một khối.
Đợi hồi lâu, xác định nàng đã ngủ say, Đàm Viên Sơ mới đẩy cửa ra ngoài, nhìn Hứa Thuận Phúc đang đứng hầu, mệt mỏi day day ấn đường, hỏi:
"Chuyện gì?"
Hứa Thuận Phúc hầu hạ hắn đã lâu, nên tự nhiên hiểu rõ Hứa Thuận Phúc. Nhìn sắc mặt khi trở về là biết đã xảy ra chuyện.
Chỉ cần nghĩ một chút, Đàm Viên Sơ liền hiểu ngay là Trường Xuân cung có chuyện.
Hứa Thuận Phúc do dự một chút, mới thấp giọng bẩm báo lại những gì Thường thái y đã nói.
Bóng đêm mờ mịt, mây che khuất trăng, bóng cây lay động. Hứa Thuận Phúc thấy rõ ràng khi hắn vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng Thượng chợt lạnh đi.
Hứa Thuận Phúc cúi đầu, không dám lên tiếng.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết, Hoàng Thượng cất nhắc Dung chiêu nghi phần lớn là vì tiểu công chúa.
Lúc tiên đế còn tại vị, Thái Hậu nương nương sinh hạ Hoàng Thượng khi ấy vị phân chưa đến tam phẩm. Hoàng Thượng từng có một khoảng thời gian không được nuôi dưỡng bên cạnh Thái Hậu, cho nên Hoàng Thượng rất rõ ràng sự khác biệt giữa mẫu thân ruột và dưỡng mẫu, đặc biệt là khi mẫu thân ruột còn sống.
Cho nên, Hoàng Thượng từ trước tới nay đều luôn coi trọng mẫu thân ruột của hoàng tự.
Một khi Hoàng Thượng cảm thấy mẫu thân ruột không làm tròn bổn phận, vậy thì, Hoàng Thượng sẽ thu hồi những đặc quyền vốn có của các nàng.
Thanh âm Đàm Viên Sơ lạnh nhạt, gần như không chút cảm xúc:
"Trẫm biết rồi."
Mây tan, trăng mờ nhạt chiếu xuống soi rõ đáy mắt lạnh lẽo của Đàm Viên Sơ. Hắn thản nhiên nói:
"Đến Khôn Ninh cung truyền khẩu dụ của trẫm, phong Vân Tự làm tứ phẩm tiệp dư."
Dung chiêu nghi nếu đã không phân biệt được nặng nhẹ, muốn tranh giành ân sủng nhất thời với Vân Tự, vậy hắn sẽ thuận theo ý nàng ta.
Trước kia hắn còn tưởng nàng ta thông minh hơn Dương tiệp dư, kết quả cũng chỉ là ngu muội.
Hoàng Hậu nhận được khẩu dụ từ Dưỡng Tâm điện giữa đêm khuya, Khôn Ninh cung lặng ngắt hồi lâu. Bách Chi mãi không nói nên lời, Hoàng Hậu chỉ thờ ơ nói: "Nhìn xem, chỉ thiếu chút nữa thôi."
Một câu nói bâng quơ, khiến người ta không rõ cảm xúc của nàng ấy.
Bách Chi cứng họng.
*****
Sáng hôm sau, nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên người Vân Tự.
Vân Tự cuộn tròn trên giường, lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác say rượu, đầu đau như búa bổ. Nhưng điều Vân Tự quan tâm nhất không phải là những thứ này, mà là những ký ức mơ hồ.
Sắp đến giờ Thìn rồi.
Thực ra nàng đã tỉnh từ sớm nhưng không dám mở mắt.
Hình ảnh đứt quãng hiện lên trong đầu, chỉ hận không thể c.h.ế.t quách cho rồi. Nàng vậy mà lại nôn lên người Đàm Viên Sơ?
Vân Tự đau đầu như muốn nứt ra.
Chắc là giả. Vân Tự vô cùng hy vọng.
Cửa điện bị đẩy ra từ bên ngoài kẽo kẹt một tiếng, Vân Tự giật mình tỉnh hẳn, cả người cứng đờ, vô thức nuốt nước miếng.
Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ, kết quả bị người ta nhìn thấu. Người tới bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Vân Tự vờ như không nghe thấy.
Ngay sau đó, có người bóp lấy gáy nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Không dậy?"
Vân Tự cứng đờ, nàng dụi dụi mắt len lén liếc nhìn Đàm Viên Sơ, thấy sắc mặt hắn không quá lạnh lùng, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, liền xoay người, thanh âm mềm mại gọi:
"Hoàng Thượng."
Cố ý làm nũng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-122.html.]
Đàm Viên Sơ thầm cười nhạo trong lòng, quả nhiên không giống như hôm qua.
Đàm Viên Sơ cái gì cũng không nói mà nhìn nàng chằm chằm, kết quả nàng chớp chớp đôi mắt hạnh, thanh âm ấp úng:
“Nô tỳ… đau đầu…”
Nàng bĩu môi, vẻ mặt vô tội như chẳng hề nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Đàm Viên Sơ dĩ nhiên không tin.
Nếu thật sự không nhớ, sao nàng lại cố tình giả vờ ngủ đến tận bây giờ?
Hắn khẽ véo má nàng, làn da mịn màng như sứ. Vân Tự ngoan ngoãn ngẩng đầu đưa mặt đến, gần như muốn lấy lòng, khiến cơn giận trong lòng hắn cũng phải tan biến.
Đàm Viên Sơ thở dài, khẽ chạm vào trán nàng: "Còn thấy khó chịu ở đâu không?”
May mà cơn sốt nhẹ đã giảm sau khi uống thuốc và ngủ một đêm.
Vân Tự thấy hắn nguôi giận, vội vàng ngồi dậy, thuận miệng nói: “Nhìn thấy Hoàng Thượng, nô tỳ liền chẳng còn thấy khó chịu nữa.”
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ánh mắt đầy ẩn ý.
Vẻ hung hăng khi bỏ chạy khỏi Dưỡng Tâm điện hôm qua đã biến mất, thay vào đó là sự lúng túng bị nàng cố gắng che giấu.
Cũng chỉ có lúc này, nàng mới chịu nói những lời dỗ ngọt người khác.
Đàm Viên Sơ vỗ nhẹ vai nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Trẫm muốn đến Ngự Thư Phòng.”
Hôm nay có buổi chầu sớm, sau khi kết thúc đáng lẽ hắn phải đến Ngự Thư Phòng, nhưng lại quay về Dưỡng Tâm điện vì muốn đích thân nói chuyện này với nàng.
Vân Tự vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài, nhanh nhảu nói:
DTV
“Vậy Hoàng Thượng chờ nô tỳ một lát, nô tỳ sẽ sửa soạn ngay.”
Bàn tay đặt trên vai nàng thon dài, những ngón tay rõ ràng. Vân Tự khó hiểu ngước nhìn.
Hắn nói: “Nàng không cần đi.”
Vân Tự ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt.
Đàm Viên Sơ vẫn luôn để nàng hầu hạ bên cạnh, chẳng lẽ vì hôm qua nàng nôn lên người hắn khiến hắn phật ý?
Vân Tự cắn môi, có chút hoảng loạn: "Nô, nô tỳ hôm qua không cố ý… Người đừng giận nô tỳ…”
“Trẫm không giận nàng.”
Sắc mặt Đàm Viên Sơ hơi kém, hiển nhiên là nhớ lại chuyện hôm qua. Hắn thật sự không giận nàng, nhưng mỗi khi nhớ đến cảm giác ấm áp trên cổ, hắn lại thấy nhức đầu.
Hắn không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Vân Tự nhíu mày, nhìn Đàm Viên Sơ với vẻ khó hiểu. Trong lòng nàng đầy bực bội, không giận nàng, vậy thì là vì sao?
Muốn nói gì thì nói một lần cho xong có được không?
Cứ úp úp mở mở tra tấn nàng như vậy!
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, bỗng nhiên cúi xuống hôn nhẹ một cái: “Đi thỉnh an Hoàng Hậu đi.”
Dứt lời, Đàm Viên Sơ xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Dù sao giữ nàng lại đây cũng chẳng khiến nàng thay đổi suy nghĩ, chi bằng cứ làm theo ý nàng.
Quen biết hai năm, hắn chưa từng tổ chức sinh thần cho nàng, coi như lần này bù đắp vậy.
Đàm Viên Sơ đã đi rồi, Vân Tự vẫn đứng ngây ra đó. Nàng chậm chạp hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, bỗng nhiên cắn môi.
Thực ra nàng đã chuẩn bị tâm lý cho việc Đàm Viên Sơ giữ nàng lại thêm một thời gian.
Nàng không ngờ tới sự việc lại nằm ngoài dự đoán, Đàm Viên Sơ vậy mà lại chịu cho nàng vị phân?
Thu Viện từ bên ngoài bước vào cất tiếng gọi nàng. Vân Tự chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hoàn hồn. Nàng đè nén cảm xúc, không khỏi mím chặt môi.
Nàng có chút căng thẳng.
Cho nàng vị phân thì tốt, nhưng rốt cuộc là vị phân gì?
Hai năm trước, Đàm Viên Sơ muốn cho nàng vị phân ngự nữ nhưng bị nàng từ chối. Nàng đã đợi hai năm, chắc hẳn không phải lại là ngự nữ chứ?
Thu Viện khom người, trên mặt mang theo nụ cười hiếm thấy:
“Nô tỳ chúc mừng cô nương.”
Vân Tự nắm chặt khăn tay nhìn nàng ấy không nói gì. Thu Viện hiểu ý, khẽ cười: “Hôm nay phải gọi cô nương là chủ tử rồi, Hoàng Thượng phong cô nương làm tứ phẩm tiệp dư.”
Vân Tự mở to mắt.
Cái gì?!