Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:03:48
Lượt xem: 0

Tin tức thị tẩm ở Mộng Sư điện vừa truyền ra, các cung đều có phản ứng khác nhau. Hoàng Hậu chỉ thản nhiên gật đầu:

“Lấy ngọc san hô trong kho đưa đến Mộng Sư điện.”

Bách Chi kinh ngạc trợn to mắt, buột miệng: “Nương nương! Cây ngọc san hô đó là Hoàng Thượng ban thưởng cho người khi người được phong hậu mà!”

Nàng ta cắn môi, khó chịu nói:

“Sao có thể đưa cho nàng ta chứ?”

Bách Chi còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy vẻ mặt Hoàng Hậu bình thản, nàng ta đành nuốt xuống, ai cũng nhìn ra sự không cam lòng của nàng ta.

Hoàng Hậu liếc xéo nàng ta: “Nếu không phải Hoàng Thượng tuyên nàng ta thị tẩm, bổn cung cũng quên mất hôm nay là ngày nàng ta dọn đến, mặc kệ nói như thế nào, bổn cung cũng nên đưa một phần hạ lễ.”

Lý do là vậy, nhưng Bách Chi vẫn muốn khuyên can: "Nương nương muốn tặng gì mà chẳng được? Sao lại phải là thứ này?”

Hoàng Hậu thấy nàng ta có chút phiền phức: “Chỉ là một cây ngọc san hô thôi, để trong kho cũng chỉ bám bụi, đồ tốt xứng với giai nhân, cũng không tính là lãng phí.”

Biết Hoàng Hậu đã quyết, Bách Chi dù không muốn cũng chỉ đành giữ ý kiến trong lòng. Nàng ta đến kho lấy ngọc san hô, ghi chép lại rồi cố ý đưa cho Hoàng Hậu xem:

“Nương nương, người nhìn màu sắc này có hợp để tặng nàng ta không?”

Cây ngọc san hô đỏ rực sống động như thật. Màu đỏ là màu chính, ở bổn triều thường được dùng cho chính thất, Bách Chi trăm phương nghìn kế muốn Hoàng Hậu thu hồi mệnh lệnh.

Hoàng Hậu liếc mắt nhìn, không chút d.a.o động:

“Mấy hôm trước Hoàng Thượng thưởng cho Tô tiệp dư cây trâm ngọc còn đính hồng bảo thạch, trong cung Đức phi trồng cả một vườn thược dược cũng toàn màu đỏ son, ngươi nói những thứ đó không hợp với các nàng ấy, chẳng lẽ bổn cung phải so đo từng chút một sao?”

Bách Chi còn muốn nói gì đó, Hoàng Hậu đã ngắt lời: “Bách Chi, đây chỉ là một món đồ vật, là ngươi nghĩ nhiều quá mới gán cho nó những ý nghĩa khác.”

Mà đối với Hoàng Hậu, cây ngọc san hô này cũng chẳng khác gì những món đồ trang trí khác.

Hoàng Hậu thu hồi ánh mắt, hời hợt nói: "Không cần tự tìm phiền não.”

Bách Chi im bặt.

Nàng ta không phải không biết Hoàng Hậu không để tâm, nhưng nàng ta lại thay Hoàng Hậu để tâm. Nàng ta luôn cảm thấy những thứ tôn quý và tốt đẹp nhất trên đời này đều nên thuộc về Hoàng Hậu.

Nàng ta buồn bực bỏ ngọc san hô vào hộp gấm, rồi tự mình mang đến Mộng Sư diện.

Khôn Ninh cung vừa có động tĩnh, cả hậu cung đều được tin.

Vân Tự ở Mộng Sư điện còn đang chờ đợi lần thị tẩm chính thức đầu tiên của mình, thì lại phải tiếp đón từng đợt cung nhân đến tặng lễ. Đợi tiễn hết mọi người, trời cũng sắp tối.

Chưa kịp để Thu Viện kiểm kê hết số quà, Tùng Phúc đã cho người mang đến mấy thùng nước ấm: "Chủ tử, người có muốn tắm rửa luôn không?”

Vân Tự bận rộn cả ngày, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nàng nhìn nước ấm trước mặt, uể oải gật đầu: “Mang vào tịnh thất.”

Nói xong, nàng khẽ chạm vào cây ngọc san hô do Hoàng Hậu sai người đưa tới.

Thu Viện thấy quen mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra, không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên: “Đây là…”

Vân Tự khó hiểu nhìn nàng ấy. Nàng không nhận ra cây ngọc san hô này, nàng chú ý đến chỉ vì màu sắc của nó quá rực rỡ, nên có chút ngạc nhiên. Nếu là người khác tặng thì cũng thôi, nhưng người tặng lại là Hoàng Hậu nương nương, khiến người ta khó mà đoán được ý nghĩ của nàng ấy.

Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương không hề để ý đến những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến tôn ti trật tự này sao?

Thu Viện thấp giọng trả lời: “Nô tỳ nhớ rõ, đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho Hoàng Hậu nương nương vào năm ngài ấy nhận phượng ấn.”

Năm đó Thu Viện mới vào cung, còn làm nô tài thô sử, chỉ dám đứng từ xa nhìn cung nhân bưng khay bạc đến Khôn Ninh cung đưa ban thưởng, đoàn người nối đuôi nhau dài dằng dặc. Trước đó Thu Viện chưa từng thấy nhiều đồ quý giá như vậy, vì thế nên nhớ rất rõ.

Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Đầu ngón tay đang định chạm vào ngọc san hô bèn theo bản năng rụt lại, nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, thậm chí không dám chạm vào.

Tùng Phúc không nghe thấy hai người nói chuyện, vội vàng bước vào:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-126.html.]

DTV

“Chủ tử, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Vân Tự gật đầu, ánh mắt do dự rời khỏi ngọc san hô. Nàng buồn bực không thôi, nhưng Hoàng Hậu nói là lễ mừng tân điện của nàng, kỳ thật cũng giống như ban thưởng, nàng không có lý do gì để từ chối.

Trước khi vào tịnh thất, Vân Tự nhíu mày phân phó:

“Đem nó đặt trong nội điện.”

Nàng chỉ vào bàn trang điểm: “Cứ đặt ở đó.”

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thu Viện, Vân Tự không giải thích. Nàng không hiểu ý nghĩ của Hoàng Hậu, đành phải đẩy nan đề cho người có thể giải quyết.

Đặt ở chỗ dễ thấy như vậy, Đàm Viên Sơ vừa đến là có thể nhìn thấy ngay. Còn nàng nên làm gì với cây ngọc san hô này thì phải xem phản ứng tiếp theo của Đàm Viên Sơ.

Vân Tự bước vào tịnh thất, cung nhân bưng đến một chậu cánh hoa khô, trên mặt nước thoang thoảng mùi hương. Y phục từ vai ngọc trượt xuống đất, giai nhân bước vào bồn tắm, tiếng nước róc rách vang lên, vài giọt nước b.ắ.n ra ngoài trùng hợp che giấu tiếng bước chân bên ngoài.

Bên ngoài vừa tối, Đàm Viên Sơ đã đến Mộng Sư điện. Đèn lồng treo cao, ánh sáng như muốn sánh với ánh trăng.

Hắn không cho người thông truyền, trực tiếp dẫn Hứa Thuận Phúc vào nội điện, nhưng không ngờ bên trong lại không có ai. Hắn nhướng mày kinh ngạc, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy tiếng nước chảy từ sau bình phong.

Âm thanh rất nhỏ nhưng lại vang vọng trong không gian yên tĩnh, như ẩn chứa thanh âm êm dịu của nữ tử, gợi lên chút rung động.

Hứa Thuận Phúc cũng nhanh chóng nhận ra Vân tiệp dư đang làm gì, vội vàng cúi đầu. Hắn cứ tưởng Hoàng Thượng sẽ chờ Vân tiệp dư ở bên ngoài, ai ngờ Hoàng Thượng chỉ dừng lại một chút rồi lập tức đi về phía sau bình phong.

Hứa Thuận Phúc khẽ tặc lưỡi, ra hiệu cho cung nhân lui ra ngoài.

Tùng Phúc đang hầu hạ bên ngoài, thấy Hứa Thuận Phúc đi ra, hắn gãi đầu tỏ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói: “Công công, nô tài vừa cho người mang bữa tối đến.”

Hứa Thuận Phúc nhìn hắn, giọng điệu bình thản:

“Để lát nữa ăn cũng không sao, dù sao Hoàng Thượng cũng sẽ không để Vân tiệp dư bị đói.”

Vừa dứt lời, bên ngoài liền rơi vào im lặng. Vài cung nữ hiểu chuyện không nhịn được cúi đầu, hai tai đỏ ửng.

Hứa Thuận Phúc bỗng nhiên ý thức được mình vừa nói gì, thấy vẻ mặt kinh hãi của Tùng Phúc, vội vàng giải thích:

“Các ngươi nghĩ gì vậy! Ta nói là bữa tối! Hoàng Thượng sẽ không để Vân tiệp dư bị đói!”

Dù sao hắn cũng tận mắt chứng kiến, Hoàng Thượng chưa bao giờ bạc đãi Vân tiệp dư ở phương diện này.

Tùng Phúc cười khan: “Nô tài biết rồi ạ.”

Người trong điện không biết chuyện cười bên ngoài. Vân Tự tựa vào bồn tắm vươn tay khẽ vẩy nước, những giọt nước theo cánh tay trượt xuống, rơi trên mặt nước. Tịnh thất tràn ngập hơi nước, những giọt nước li ti đọng lại trên má, chóp mũi và xương quai xanh nàng. Hơi nước mịt mờ, hương thơm lan tỏa, nàng hơi ngẩng đầu, khép hờ đôi mắt hạnh.

Có người múc nước dội lên người nàng, dòng nước ấm áp chảy dọc xuống từ vai. Sau đó, Vân Tự nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, nàng cứ tưởng là cung nhân đến thêm nước nóng nên không để ý, thậm chí còn không mở mắt ra.

Dù sao Thu Viện cũng ở trong điện, nếu có việc gì Thu Viện sẽ gọi nàng.

Nhưng nàng quên mất, có một trường hợp mà Thu Viện không thể nhắc nhở nàng.

Ví dụ như, khi có người ra lệnh im lặng.

Có người đặt tay lên vai nàng, xoa bóp nhẹ nhàng. Vân Tự khẽ nhíu mày rồi mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, người nhìn xuống nàng từ trên cao kinh ngạc nhướng mày, còn giả vờ hỏi:

“Sao lại phát hiện ra nhanh vậy, là trẫm hầu hạ không tốt sao?”

Vân Tự đã cảm thấy không đúng, nhưng không ngờ vừa mở mắt ra đã thấy Đàm Viên Sơ. Nàng trợn to mắt, có chút cứng họng, bị Đàm Viên Sơ nhìn đến mức không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, nàng khẽ mím môi, đáp lại ánh mắt tò mò của Đàm Viên Sơ:

“Cung nhân có thủ pháp mới lạ như vậy, chắc chắn sẽ không được Trung Tỉnh điện phái đến.”

Đàm Viên Sơ khẽ tặc lưỡi, hắn suýt nữa thì quên, nàng cũng xuất thân từ Trung Tỉnh điện, hiểu biết về cung nhân còn hơn cả hắn.

Không dễ lừa gạt chút nào.

Loading...