Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:11:53
Lượt xem: 1
Chủ đề chuyển sang Tô tiệp dư, Bách Chi ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng:
"Đã tỉnh, nô tỳ nghe nói người của Thái Y viện lại đến khám."
Hoàng Hậu cúi đầu xem bản ghi chép, ngữ khí nhàn nhạt: "Thái y nói thế nào?"
Bách Chi khựng lại một chút, mới thấp giọng nói:
“Nương nương không muốn gạt nàng ta, Tô tiệp dư tất nhiên là đã biết nàng ta ngày sau không thể mang thai được nữa.”
Bách Chi có chút lo lắng: "Nương nương vì sao lại muốn cho thái y nói với Tô tiệp dư chuyện này? Nhỡ đâu Tô tiệp dư sinh ra oán hận với nương nương thì phải làm sao?”
Tuy rằng nói nương nương đã ngăn cản Tô tiệp dư uống phương thuốc cổ truyền kia, nhưng dù nói thế nào, phương thuốc cổ truyền cũng là do nương nương đưa cho Tô tiệp dư.
Ai biết được sau khi bị nhiều cú sốc như vậy, đầu óc Tô tiệp dư có còn tỉnh táo hay không?
Gương đồng phản chiếu sắc mặt nhợt nhạt của Hoàng Hậu:
“Nàng ta không ngốc như ngươi tưởng tượng đâu.”
Tô tiệp dư hiện giờ đã không còn long thai, ngày sau cũng không thể mang thai, trong tình cảnh này, chỉ cần Tô tiệp dư còn một chút lý trí, ắt hẳn sẽ biết không thể đắc tội Hoàng Hậu.
Suy cho cùng, trong cả hoàng cung này, ngoài Hoàng Hậu ra, còn ai có thể giúp Tô tiệp dư tìm ra kẻ đã hại đứa bé trong bụng nàng ta?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoàng Hậu, Tô tiệp dư tỉnh lại, cả người đều rơi vào trạng thái ngây dại.
Không thể mang thai nữa?
Trong đầu Tô tiệp dư không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này, hồi lâu sau, trên mặt nàng ta hiện lên một biểu cảm vừa khóc vừa cười, khiến người ta nhìn vào cảm thấy ớn lạnh.
Bạch Thược khóc lóc quỳ xuống: “Chủ tử, người đừng như vậy, nô tỳ sợ hãi quá!”
“Sợ hãi?”
Tô tiệp dư lẩm nhẩm hai chữ này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Ta bây giờ đã thành phế nhân, đến cả khuôn mặt cũng khiến người ta sợ hãi sao?”
Bạch Thược liều mạng lắc đầu:
“Chủ tử, nô tỳ không có ý đó!”
Nàng ta nhào tới ôm lấy chủ tử, thanh âm tha thiết: “Thái y nói, chỉ cần chủ tử dưỡng tốt thân thể, ngày sau chưa chắc không có cơ hội sinh con.”
Tô tiệp dư mấp máy môi, nhưng không nói gì, khi thái y nói những lời này, Tô tiệp dư đã nhìn thấy rõ sự thương hại trong mắt ông ta.
Một phi tần không thể sinh con, dù có được sủng ái thì đã sao?
Cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng!
Tô tiệp dư bỗng nhiên phát điên đ.ấ.m đá bản thân, dọa Bạch Thược nước mắt giàn giụa, liều mạng ngăn cản nàng ta: “Chủ tử, người muốn làm gì vậy?!”
“Không thể có hoàng tự, lẽ nào người muốn từ bỏ cả mạng sống sao?!”
Nước mắt Tô tiệp dư không kìm được tuôn rơi, nàng ta gào khóc thảm thiết:
“Hoàng Thượng vốn dĩ đã không yêu thương ta, biết ta không thể sinh con nối dõi cho ngài ầy, ngài ấy còn thèm nhìn ta lấy một cái sao?!”
Bạch Thược bị nàng ta khóc đến chua xót cả mũi: “Chủ tử! Người chỉ nghĩ đến Hoàng Thượng, chẳng lẽ không nghĩ đến lão gia và phu nhân sao?! Lão gia và phu nhân thương yêu người như vậy, nếu biết người hành hạ bản thân thế này, chẳng phải sẽ đau lòng c.h.ế.t sao?”
“Cho dù chủ tử không muốn sống nữa, lẽ nào người không muốn báo thù cho tiểu hoàng tử sao? Hung thủ hại tiểu hoàng tử vẫn chưa bị tìm ra! Người muốn trơ mắt nhìn hung thủ nhởn nhơ ngoài vương pháp sao?!”
Tô tiệp dư bị những lời chất vấn của Bạch Thược làm cho khựng lại động tác, nàng ta ngã vào lòng Bạch Thược khóc lóc thảm thiết:
“Ta phải làm sao bây giờ…… Ta phải làm sao bây giờ!”
Nàng ta thậm chí còn không biết ai đã hại mình, làm sao có thể báo thù?!
Bạch Thược lau nước mắt: “Chủ tử, chúng ta có thể cầu xin Hoàng Hậu nương nương, bất luận kẻ nào đã hãm hại người, nhất định có thể tìm ra hung thủ!”
Hơn nữa, bất luận hung thủ là ai, chắc chắn không phải Hoàng Hậu nương nương, nếu Hoàng Hậu nương nương không muốn cho chủ tử mang thai, lúc trước cứ việc không đưa phương thuốc cổ truyền cho người là được.
Về phần tình cảnh hiện giờ của chủ tử, Bạch Thược dù có trái lương tâm cũng biết không thể trách Hoàng Hậu nương nương.
Trước đây Hoàng Hậu nương nương đã hết lời khuyên can chủ tử, là chủ tử không nghe lời khuyên, cứ khăng khăng muốn uống phương thuốc cổ truyền đó để đánh cược một phen.
Bây giờ lại thua đến mức rối tinh rối mù.
Tô tiệp dư nhìn Bạch Thược, vừa khóc vừa cười, tiếng cười tự giễu vang vọng trong điện:
“Bạch Thược à, chủ tớ chúng ta sao lại ngu ngốc đến thế này!”
Đến tận ngày hôm nay, sao nàng ta vẫn không hiểu, cái gọi là phương thuốc cổ truyền kia vốn dĩ là cái bẫy Hoàng Hậu nương nương giăng ra cho nàng ta, chỉ là Hoàng Hậu nương nương chưa từng ép buộc, nàng ta chỉ cần an tĩnh chờ đợi, nàng ta sẽ tự mình nhịn không được mà nhảy vào.
Hoàng Hậu nương nương bày mưu tính kế như vậy, lại để nàng ta như ý nguyện mang thai hoàng tự, cũng chưa từng chủ động hãm hại nàng ta, thậm chí còn phái ma ma đến giúp nàng ta an thai.
Giờ đây, nàng ta chỉ có thể nhờ cậy Hoàng Hậu nương nương giúp nàng ta tìm ra hung thủ thực sự đã hại con của nàng ta!
Thật nực cười!
Nàng ta biết rõ Hoàng Hậu nương nương đã làm gì, nhưng nàng ta không thể nói gì, bởi vì nàng ta không thể mang thai nữa, nếu muốn tiếp tục sống tốt trong cung, căn bản không thể trở mặt với Hoàng Hậu nương nương.
Tô tiệp dư lau nước mắt, nàng ta bỗng nhiên chống người ngồi dậy.
Bạch Thược kinh hãi: “Chủ tử, người muốn làm gì?!”
Tô tiệp dư cười tự giễu: “Thân thể ta đã tàn tạ đến mức này, tự nhiên phải tận dụng đến cùng.”
Bạch Thược không hiểu ý chủ tử.
Tô tiệp dư cũng không cần Bạch Thược hiểu, nàng ta chống người bước từng bước loạng choạng ra ngoài, nàng ta chỉ mặc áo trong, khoác thêm một chiếc áo ngoài, trông vô cùng nhếch nhác, dường như xiêm y còn dính vết máu.
****
Vân Tự ăn tối xong, liền nghe nói Tô tiệp dư đang quỳ trước Khôn Ninh cung chặn kiệu của Hoàng Thượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-139.html.]
Nàng không khỏi kinh ngạc: "Nàng ta không phải hôm qua mới sinh non sao?”
Thậm chí còn bị gãy xương.
Tô tiệp dư bị nghi trượng đè lên người gây ra gãy xương, nàng ta không muốn sống nữa sao, trong tình trạng này còn dám chạy loạn ra ngoài?
Tô tiệp dư thật sự không muốn sống nữa.
Nàng ta quỳ trước kiệu của Hoàng Thượng, gió lạnh thổi đến khiến nàng ta run rẩy, nhưng nàng ta không quan tâm, quỳ trên nền đá cuội, gương mặt ngày xưa thanh lãnh giờ đây đầm đìa nước mắt, trông vô cùng thảm hại:
“Hoàng Thượng!”
Kiệu bị chặn lại, Đàm Viên Sơ bước xuống, hắn chỉ liếc nhìn Tô tiệp dư, thậm chí không nghe nàng ta đang nói gì, sắc mặt lộ rõ vẻ tức giận:
“Đỡ Tô tiệp dư dậy.”
Hứa Thuận Phúc không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên đỡ lấy Tô tiệp dư, khuyên nhủ: “Tiệp dư nương nương, người làm gì vậy! Người vừa mới sinh non, đáng lẽ phải điều dưỡng thân thể cho tốt, sao có thể ra ngoài chịu gió lạnh thế này?”
Tô tiệp dư đẩy Hứa Thuận Phúc ra, nàng ta quỳ bò về phía trước vài bước, nắm chặt vạt áo Đàm Viên Sơ, nước mắt rơi lã chã xuống đất:
“Tần thiếp làm sao có thể…… Làm sao có thể an tâm điều dưỡng thân thể!”
“Cứ mỗi lần nhắm mắt, trong đầu tần thiếp đều là tiếng khóc của hài nhi đáng thương kia! Tiếng khóc ấy khiến lòng tần thiếp đau như cắt, như ngàn vạn mũi kim đ.â.m vào vậy! Tần thiếp không dám nhắm mắt!”
“Nó đang trách thiếp! Trách thiếp không bảo vệ được nó!”
“Hoàng Thượng, cầu xin người…… Tần thiếp cầu xin người! Nhất định phải tìm ra hung thủ đã sát hại nó!”
Tô tiệp dư khóc đến nghẹn ngào, gió lạnh thổi qua, không biết là lạnh hay là đau, thân thể nàng ta run lên bần bật. Nàng ta thật sự không màng đến thân thể mình, chỉ không ngừng dập đầu về phía Đàm Viên Sơ, trán đập xuống nền đá cuội đến bật máu, nhưng nàng ta dường như không cảm thấy đau:
DTV
“Nó đang khóc…… Tần thiếp có thể nghe thấy tiếng nó khóc! Nó còn chưa kịp đến thế gian này nhìn một cái! Còn chưa kịp gọi người một tiếng phụ hoàng! Hoàng Thượng, tần thiếp cầu xin người…… Cầu xin người vì hoàng nhi của chúng ta! Nhất định phải báo thù cho nó!”
Đàm Viên Sơ nhìn Tô tiệp dư với ánh mắt khó dò.
Trong ấn tượng của hắn, Tô tiệp dư chỉ là một phi tần bình thường trong hậu cung, có chăng là dung mạo xinh đẹp hơn một chút, gia thế hiển hách hơn một chút, nhưng cũng chỉ có vậy.
Thế mà giờ đây, nàng ta quỳ ở đây, dường như đã từ bỏ tất cả, từ bỏ tôn quý, thể diện, thậm chí cả thân thể mình, chỉ cầu xin hắn báo thù cho nàng ta và đứa con đã mất của hai người.
Đêm nay gió rất lạnh mang theo một nỗi thê lương, càng khiến nữ tử quỳ trên mặt đất trông thêm phần đáng thương.
Nhưng phải đến hôm nay, Tô tiệp dư mới thực sự lọt vào mắt xanh của Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ tiến lên một bước, Hứa Thuận Phúc vội vàng lui về phía sau. Đàm Viên Sơ cúi người, tự mình nâng Tô tiệp dư dậy, thanh âm trầm lạnh:
“Trẫm sẽ cho nàng một công đạo.”
Vân Tự từ Mộng Sư điện chạy đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh này. Nàng đứng bên kiệu nhìn Tô tiệp dư ngã vào lòng Đàm Viên Sơ, hắn không làm gì cả, mặc cho Tô tiệp dư khóc lóc trong lòng mình, trút hết nỗi đau khổ trong lòng.
Vân Tự không tiến lên, gió thổi mạnh khiến nàng không nhìn rõ sắc mặt của Đàm Viên Sơ.
Nhưng chắc hẳn là thương xót.
Vân Tự cũng không muốn nhìn rõ, Thu Viện lặng lẽ nhìn về phía nàng, Vân Tự không nói gì xoay người bước lên kiệu: “Trở về.”
Rất nhiều người nghe tin chạy đến, kiệu của Vân Tự không quá nổi bật giữa đám đông.
Nhưng chỉ có nàng là người đi ngược hướng.
Hứa Thuận Phúc nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, theo bản năng nhìn về phía đoàn người của nàng. Hắn không nhìn rõ người ngồi trong kiệu, nhưng lại nhìn thấy Thu Viện, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
“Cô, cô nương……”
Trong cung này, Hứa Thuận Phúc chỉ gọi một người là cô nương.
Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn lại, nhưng hắn chỉ nhìn thấy bóng kiệu.
Hắn không nhìn thấy nàng, cũng không biết nàng đến từ lúc nào, nàng đã nhìn thấy bao nhiêu?
Rõ ràng biết nàng không hề thích hắn, nhưng lúc này Đàm Viên Sơ vẫn nhíu mày, hắn cảm thấy nàng sẽ đau lòng.
Nhưng hôm này nàng còn cố ý dặn Hứa Thuận Phúc nhắc nhở hắn phải đến Khôn Ninh cung.
Nàng như vậy, sao có thể đau lòng vì Tô tiệp dư?
Tiếng khóc của Tô tiệp dư vẫn chưa dứt, nhưng nàng ta nhận ra rõ ràng sau khi Hứa Thuận Phúc lên tiếng, Hoàng Thượng có chút cứng người.
Ngay sau đó, Đàm Viên Sơ buông nàng ra, đáy lòng Tô tiệp dư bỗng chốc lạnh lẽo.
Hắn để ý đến cảm nhận của Vân Tự đến vậy sao?
Điều mà nàng ta tâm tâm niệm niệm, lại dễ dàng với Vân Tự như trở bàn tay.
Nước mắt Tô tiệp dư lại trào ra, nhưng nàng ta cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Đàm Viên Sơ nhìn về phía Bạch Thược: “Đưa chủ tử của các ngươi về cung, sau chuyện hôm nay, các ngươi không cần hầu hạ trong cung nữa.”
Một câu nói lạnh nhạt gần như không có chút cảm xúc nào, lại khiến Bạch Thược cùng các cung nhân khác lạnh toát sống lưng.
Có lẽ lời hứa của Đàm Viên Sơ đã an ủi Tô tiệp dư, nàng ta tuy vẫn còn khóc, nhưng vẫn nghe theo lời hắn cùng các cung nhân rời đi. Bóng dáng nàng ta đơn bạc, như thể có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Một màn đáng thương như vậy, Đàm Viên Sơ lại không nhìn thấy. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi bực bội khó tả, sắc mặt vô thức trở nên khó coi.
Hoàng Hậu không biết đã xuất hiện ở cửa điện từ lúc nào, đợi Tô tiệp dư rời đi, nàng ấy mới nhẹ nhàng tiến về phía Đàm Viên Sơ, ôn nhu nói:
“Thần thiếp đã chuẩn bị bữa tối cho Hoàng Thượng bên trong điện, Hoàng Thượng có muốn vào dùng bữa không?”
Hoàng Hậu dường như nhận ra sự bực bội của Đàm Viên Sơ, nên khéo léo đưa ra lựa chọn cho hắn.
Xung quanh vẫn còn các phi tần chưa rời đi, Đàm Viên Sơ liếc nhìn, lạnh nhạt nói:
“Các nàng cũng muốn ở lại Khôn Ninh cung dùng bữa?”
Chúng phi tần nghe vậy, lập tức nhận ra sự không vui trong giọng nói của hắn, trong lòng run sợ, không dám nán lại lâu hơn.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn về một hướng nào đó, không nói gì, xoay người cùng Hoàng hậu bước vào Khôn Ninh cung.