Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-11-22 22:03:59
Lượt xem: 10

Sáng hôm sau, chưa đến giờ Mẹo, Vân Tự đã thức dậy, vội vàng chạy đến tiền điện. Thấy Tụng Nhung vẻ mặt buồn ngủ, nàng nhẹ giọng nói:

“Ta hầu hạ ở đây, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”

Tụng Nhung lập tức lắc đầu, nhìn Vân Tự với vẻ đề phòng, cứng nhắc nói: "Không cần."

Nàng ta đã trực đêm, cuối cùng lại để Vân Tự được thể hiện trước mặt chủ tử và Hoàng thượng sao? Nàng ta mới không ngốc như vậy!

Vân Tự khẽ mím môi, có chút khó nói nên lời. Nếu không phải Hứa công công đang đứng đối diện nhìn, nàng căn bản lười để ý đến nàng ta. Cùng là người hầu hạ trong một điện, cho dù trong lòng bất mãn thì ngoài mặt cũng phải che giấu, giả vờ hòa thuận vui vẻ, đặc biệt là trước mặt ngự tiền.

Kìm nén cảm xúc, Vân Tự mỉm cười ôn hòa, không nói thêm gì nữa, đứng vào vị trí của mình chờ đợi động tĩnh bên trong điện.

Hứa Thuận Phúc nhướng mày, cả đêm qua đủ để hắn tra được rất nhiều tin tức. Theo hắn được biết, khi Vân Tự được phân đến điện Hòa Nghi là với thân phận quản sự, Lư tài nhân cũng không có dị nghị gì về sự sắp xếp này, ngày thường thỉnh an cũng mang theo Vân Tự. Theo lý mà nói, Vân Tự ở điện Hòa Nghi chỉ dưới Lư tài nhân.

Nhưng nhìn hiện tại, hôm qua không được vào điện hầu hạ, giờ cũng không tranh chấp với Tụng Nhung, có phải quá mức an phận rồi không?

Hứa Thuận Phúc thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra ngoài, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Vân Tự thêm một cái.

Lâm triều cứ ba ngày thì nghỉ tắm gội một lần, hôm nay có lâm triều, Hoàng Thượng không thể ngủ lâu, nhìn thời gian cũng sắp sửa thức dậy, đây cũng là lý do Vân Tự dậy sớm như vậy, dù sao cũng không thể chủ tử đã tỉnh mà nô tài còn đang ngủ.

Chốc lát, trong điện truyền đến động tĩnh, Hứa Thuận Phúc chỉnh lại ống tay áo, cúi đầu đẩy cửa đi vào, Tụng Nhung và Vân Tự theo sát phía sau.

Trong điện yên tĩnh, gian ngoài chỉ le lói ánh sáng màu trắng mờ ảo, trời còn chưa sáng hẳn, trong điện cũng tối om. Vân Tự nhờ chút ánh sáng đó mà đốt lên ngọn đèn, vừa quay đầu lại thì thấy Hoàng Thượng đã ngồi dậy, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người nàng.

Nhận ra Hoàng Thượng đang nhìn mình, trong lòng Vân Tự giật mình.

Nàng không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng mơ hồ hiểu rõ một điều, Hoàng Thượng đã đoán được tâm tư của nàng.

Chưa kịp để Vân Tự ảo não, trên giường truyền đến tiếng rên rỉ mềm mại của Lư tài nhân, mang theo chút khàn khàn khiến người ta đỏ mặt. Vân Tự càng cúi đầu thấp hơn, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy tình cảnh cũng không đến nỗi tệ.

Hoàng Thượng biết tâm tư của nàng thì đã sao?

Chỉ cần một ngày nàng chưa thay đổi ý định trong lòng, Hoàng Thượng rồi sẽ biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-14.html.]

Suy nghĩ xoay chuyển, Vân Tự không chậm trễ, nhanh chóng tiến lên hầu hạ Lư tài nhân, lại bị Tụng Nhung ngăn cản. Vân Tự thật sự cảm thấy bất lực, nhưng không tranh chấp với Tụng Nhung, thức thời mà lui về một bước, chuẩn bị đi lấy xiêm y hôm nay Lư tài nhân muốn mặc.

Kết quả, nàng còn chưa kịp xoay người, phía sau đã có người đẩy nàng một cái, cả người nàng liền ngã vào trước mặt Hoàng thượng. Vân Tự có chút ngây người.

Nàng quay đầu nhìn lại, người đẩy nàng là Hứa Thuận Phúc, lại nhìn lên, trong điện chỉ có nàng và Tụng Nhung là cung nữ, còn lại đều là tiểu thái giám. Vân Tự thầm nghĩ, cung nữ ngự tiền đều đi đâu hết rồi? Người nàng bị đẩy đến trước mặt Hoàng Thượng, việc hầu hạ Hoàng Thượng mặc quần áo chỉ có thể rơi vào tay nàng.

Nếu không phải thời điểm không thích hợp, Vân Tự thật muốn hảo hảo cảm tạ Hứa công công một phen.

DTV

Hứa Thuận Phúc hành động không hề che giấu, Đàm Viên Sơ nhìn thấy rõ ràng, hắn không bất ngờ với sự lanh lợi của Hứa Thuận Phúc, so với đó, người nào đó hôm qua ánh mắt lộ rõ dã tâm thì có vẻ vụng về hơn nhiều.

Cơ hội đưa đến trước mắt mà còn không biết nắm bắt, cứ như vậy còn cả ngày suy nghĩ lung tung?

Đàm Viên Sơ hờ hững nhìn, ý nghĩ này vừa lướt qua, nữ tử đã ngồi xổm xuống. Nàng động tác rất lưu loát lại nhẹ nhàng, thay hắn đi tất, xỏ giày. Đàm Viên Sơ chỉ cảm thấy tay nàng vừa chạm vào, ngay sau đó, giày đã được mang xong.

Hắn vốn tưởng nàng sẽ nhân cơ hội này làm gì đó, kết quả lại chẳng làm gì cả.

Hắn ngẩng đầu lên, nữ tử đã đứng một bên yên lặng chờ hắn đứng dậy. Đàm Viên Sơ gần như khựng lại một chút, rồi mới làm như không có chuyện gì mà đứng lên. Nữ tử cầm lấy xiêm y thay hắn mặc vào, nàng không cao nhưng cũng không thấp, đến ngang vai hắn. Từ góc độ của Đàm Viên Sơ, có thể thấy lông mi nàng run rẩy, dưới ánh nến, gương mặt mỹ nhân dường như càng thêm phần diễm lệ.

Đàm Viên Sơ lặng lẽ thu hồi tầm mắt, lúc này mới bừng tỉnh, nàng không còn bình tĩnh như lúc ban đầu.

Nàng vẫn luôn cúi đầu, không hề nhìn hắn lấy một cái, thật sự rất quy củ.

Đàm Viên Sơ cũng không rõ cảm xúc của mình là gì, nhưng hắn biết, bản thân đã chú ý đến cung nữ này hơi nhiều, hoàn toàn không giống dấu hiệu của sự mất hứng.

Một sợi tóc đen bỗng nhiên rơi xuống, rũ trên má nàng. Nàng có chút bất ngờ, muốn đưa tay vén tóc ra sau, nhưng hai tay đều đang bận, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, không để chủ tử nhìn thấy sự thất lễ của mình. Đàm Viên Sơ nhướng mắt, không nói gì.

Vân Tự nhanh chóng muốn sửa sang lại tóc, bỗng nhiên, một bàn tay đưa tới vén lọn tóc đen ra sau tai nàng, không thể tránh khỏi, ngón tay khẽ chạm vào vành tai nàng. Vân Tự cả người cứng đờ, ống tay áo màu vàng sáng nhanh chóng thu về.

Thân hình hắn che khuất tầm mắt của Lư tài nhân, Vân Tự không cần lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.

Nhưng nàng vẫn không khống chế được mà mí mắt run rẩy, xung quanh dường như đều an tĩnh, tim đập nhanh hơn một chút, như muốn đinh tai nhức óc, Vân Tự hoảng loạn cúi đầu, nàng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Hoàng Thượng đây là muốn làm gì?

Loading...