Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 148

Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:12:10
Lượt xem: 0

Vân Tự cuối cùng vẫn tắm gội kỹ càng. Thu Viện nhìn mà chỉ biết lắc đầu: "Chủ tử, Hoàng thượng nói rõ là muốn người ở lại Tụng Nhã Hiên nghỉ ngơi mà."

Vân Tự khẽ nhíu mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng ta vẫn cảm thấy có mùi."

Uống thuốc nhiều ngày như vậy, dù thật sự không còn mùi, nhưng trong lòng nàng vẫn còn chút ám ảnh. Có thể tắm rửa sạch sẽ một phen cũng là chuyện tốt.

Thu Viện thấy thế, không nói thêm gì nữa.

Ngoài gian phòng, tiếng nước chảy róc rách truyền đến. Vân Tự khoác áo lụa mỏng từ tịnh thất bước ra, mái tóc đen ướt đẫm xõa tung trên vai, gương mặt ửng hồng vì hơi nước. Nàng tò mò nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài có một hồ nước, trên hồ xây núi giả, dòng suối nhỏ men theo núi giả chảy róc rách, trong hồ sen nở rộ "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".

Vân Tự lúc này mới nhớ tới hỏi: "Nơi này gọi là gì?"

Thu Viện đã đoán được nàng muốn hỏi, từ lúc bước vào đã cố ý nhìn bảng hiệu. Nàng ấy nhìn Vân Tự, thấp giọng đáp: "Tụng Nhã Hiên, Hoàng Thượng trực tiếp đưa người tới đây."

Tụng Nhã Hiên, chính là nơi trước kia ở Khôn Ninh cung, Lục tần cố ý nhắc tới với Vân Tự. Nơi này gần với Cần Chính điện là nơi Hoàng Thượng thường lui tới nhất, chư vị phi tần ai ai cũng mong muốn được ở đây.

Nhưng sau khi nàng ấy nói xong, không thấy chủ tử có vẻ vui mừng, Thu Viện có chút khó hiểu hỏi: "Chủ tử làm sao vậy?"

Chẳng lẽ Tụng Nhã Hiên này có gì không ổn? Thu Viện nghi hoặc.

Vân Tự vẫn còn đang vẩy nước trên tóc. Thu Viện vội vàng nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau khô cho nàng. Vân Tự nhìn những đóa sen ngoài cửa sổ: "Hai năm trước đến hành cung, Dung chiêu nghi ở đây phải không?"

Nàng tuy hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, căn bản không cần người khác trả lời.

Thu Viện im lặng không lên tiếng.

Nàng ấy không giống chủ tử, hai năm trước nàng ấy đi theo ngự tiền hầu hạ, tự nhiên là đã đến hành cung này tránh nóng, hai năm trước quả thật Dung chiêu nghi ở tại Tụng Nhã Hiên.

Sự im lặng của Thu Viện đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Vân Tự thu hồi tầm mắt, tiếp tục lau tóc. Trong gương đồng hiện lên đôi mắt long lanh của nữ tử, nàng khẽ cụp mi, không ai nhìn rõ nàng đang suy nghĩ gì.

Thu Viện nhìn nàng, ngập ngừng hỏi: "Nếu chủ tử không thích những hoa sen này, ngày mai nô tỳ sẽ cho người nhổ đi."

Nàng ấy nói không chút do dự, chẳng màng đến những hoa sen kia là được trồng cho ai.

Nghe vậy, Vân Tự bật cười: "Không cần, nàng ta thích, chẳng lẽ ta phải ghét bỏ sao?"

"Cứ để vậy đi, cũng đẹp mà."

Hơn nữa, hai năm trước Dung chiêu nghi ở Tụng Nhã Hiên, năm nay phải nhường lại cho nàng, chẳng phải là sẽ khiến Dung chiêu nghi tức c.h.ế.t sao?

Chỉ cần có thể khiến Dung chiêu nghi tức giận, Vân Tự đều vui vẻ làm.

Vân Tự liếc nhìn đồng hồ cát, ngoài trời đã sắp tối. Nửa canh giờ trước Đàm Viên Sơ bị triều thần gọi đi, mãi cho đến hiện tại vẫn chưa trở về. Vân Tự đợi đã lâu đến mức bụng đói cồn cào, uể oải nói: "Không đợi nữa, dọn bữa tối đi."

Nửa tháng nay nàng không khỏe, trên đường cũng chẳng ăn uống được gì, lúc này người thoải mái, cảm giác bị đè nén trong lòng cũng biến mất, bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Tụng Nhã Hiên đang dọn bữa tối, nhưng những nơi khác trong hành cung lại không hề yên bình.

Dung chiêu nghi theo cung nhân vào hành cung. Hành cung này gần kinh thành nhất, Đàm Viên Sơ lười lãng phí thời gian trên đường, mọi năm cũng thường đến đây. Chờ đến khi nhìn thấy cung nhân dẫn đường đi vào con đường nhỏ hoàn toàn khác với hai năm trước, nàng ta lập tức nhíu mày: "Đây là muốn đi đâu?"

"Nương nương, chỗ ở của người là Tuy Ngọc Uyển."

Vừa nghe cái tên này, Dung chiêu nghi liền ngắt lời: "Vậy còn Tụng Nhã Hiên?"

Cung nhân sửng sốt, mơ hồ ý thức được ý tứ trong lời nói của nàng ta, hàm hồ đáp: "Hồi nương nương, chỗ ở của các vị nương nương đều đã được sắp xếp từ trước, nô tỳ cũng chỉ làm theo phân phó."

Đồng Vân khéo léo kéo nhẹ ống tay áo nương nương.

Trên đường đến đây, Hoàng Thượng chỉ cho Vân Tiệp dư đi cùng, hiện giờ người ở Tụng Nhã Hiên là ai, căn bản không cần nói cũng biết.

Nương nương hà tất phải hỏi nhiều, không duyên cớ khiến người khác chê cười.

Dung chiêu nghi siết chặt ống tay áo, nàng ta không phải không hiểu đạo lý này, nhưng hai năm trước đến hành cung, nàng ta ở chính là Tụng Nhã Hiên, hiện giờ lại phải nhường cho Vân Tự, trong lòng nàng ta làm sao có thể vui vẻ?

Vừa đến Tuy Ngọc Uyển, cung nhân dẫn đường vội vã rời đi. Đồng Vân thấy thế, trong lòng thở dài.

Còn nhớ lần trước đến hành cung, bất luận là cung phi hay quản sự hành cung đều ân cần với nương nương, hận không thể đi theo hầu hạ.

Đồng Vân cẩn thận quan sát Tuy Ngọc Uyển, nhẹ giọng an ủi: "Nương nương, Tuy Ngọc Uyển này cảnh sắc tĩnh mịch, cách Cần Chính Điện của Hoàng Thượng không xa, nô tỳ thấy cũng là một nơi ở không tồi. Nương nương đã ở Tụng Nhã Hiên lâu như vậy, giờ đổi cũng tốt, thay đổi không khí."

Dung chiêu nghi vô cảm bước vào trong điện, nàng ta không muốn thì có thể làm sao? Chẳng lẽ còn có thể ép Vân Tự đổi lại cho nàng ta hay sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-148.html.]

Điều duy nhất khiến Dung chiêu nghi hài lòng là, trong điện bài trí tinh xảo, phía sau viện là một rừng trúc, gió thổi qua lá trúc xào xạc, nhìn là biết nơi đây rất thích hợp để hóng mát. Nàng ta mím môi ngồi xuống, chờ Đồng Vân sắp xếp hành lý xong, lạnh lùng nói: "Đi hỏi thăm xem, nhóm người Đức phi ở nơi nào."

Đồng Vân mím môi, nàng ta biết rõ nương nương chưa từ bỏ ý định, cái gì mà hỏi thăm Đức phi ở đâu, căn bản là muốn biết Vân Tiệp dư có thật sự ở Tụng Nhã Hiên hay không.

Đồng Vân cung kính đáp lời.

Đi rồi lại về, gần nửa canh giờ sau mới trở lại, Đồng Vân báo cáo chỗ ở của tất cả phi tần, cuối cùng nhắc tới Tụng Nhã Hiên, nàng ta dừng một chút:

"....Tụng Nhã Hiên là Vân Tiệp dư đang ở."

Dung chiêu nghi nhắm mắt lại, dù đã đoán được kết quả, nhưng khi nghe thấy câu trả lời nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Hoàng Thượng biết rõ mối quan hệ bất hòa giữa nàng ta và Vân Tự, vậy mà lại sắp xếp như thế, khiến các phi tần khác sẽ nhìn nàng ta ra sao?!

Đồng Vân thấy chủ tử như vậy, vội vàng nói: "Nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng chỉ ở Tụng Nhã Hiên một canh giờ rồi rời đi. Nương nương, sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, nô tỳ đi thỉnh Hoàng Thượng đến đây được không ạ?"

Dung chiêu nghi quay mặt đi, lúc này nàng ta không muốn gặp Hoàng Thượng chút nào. Một lát sau, nàng ta mới khàn giọng nói: "Chẳng lẽ hiện giờ bổn cung không đi thỉnh, thì ngài ấy sẽ không đến thăm bổn cung sao?"

Đồng Vân nghẹn lời, lâu sau không nói nên lời.

Dung chiêu nghi cuối cùng cũng không để Đồng Vân đi thỉnh Đàm Viên Sơ. Nàng ta cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng lại không biết trút giận vào đâu.

Nàng ta không muốn gặp Đàm Viên Sơ, vì sợ bản thân không kìm nén được cảm xúc, sẽ để lộ ra sự oán hận trước mặt hắn.

"Biết trước thế này, chi bằng cứ để nàng ta làm một cung nữ!"

Đồng Vân nuốt khan.

DTV

Trước kia khi Vân Tự ở lại Dưỡng Tâm điện hầu hạ, nương nương lo lắng Hoàng Thượng và Vân Tự nảy sinh tình cảm, một lòng muốn trừ khử Vân Tự hoặc khiến nàng sớm có được danh phận, nghĩ rằng khi Vân Tự vào hậu cung thì sẽ chìm nghỉm giữa biển người.

Đến lúc đó, nương nương muốn đối phó với nàng ta sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng chung quy là chậm một bước.

Hiện giờ Vân Tự đã có danh phận, nương nương lại càng không dễ dàng động đến nàng.

Tuy Ngọc Uyển rất yên tĩnh, tuy có cung nhân hầu hạ nhưng Đồng Vân vẫn cảm thấy vắng vẻ. Nàng ta nhìn quanh Tuy Ngọc Uyển, bỗng nhiên nhớ đến tiểu công chúa.

Nàng ta có chút hối hận, ngày đó khi nương nương muốn làm thương tổn tiểu công chúa, nếu nàng ta liều mạng ngăn cản, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Đồng Vân không có được câu trả lời.

Nhưng nếu tiểu công chúa có ở đây, bất luận nương nương ở Tụng Nhã Hiên hay Tuy Ngọc Uyển, trong điện ít nhất cũng sẽ tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

Nghĩ đến đây, Đồng Vân mất mát mà cúi thấp đầu xuống.

*****

Sau bữa tối, Vân Tự đợi một lúc cũng không thấy Đàm Viên Sơ, nàng liền đi nghỉ ngơi. Sau bữa tối nàng lại uống thuốc, thuốc ngấm khiến cả người mệt mỏi rã rời.

Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, ý thức được hôm nay không cần phải mệt nhọc trên đường, cũng không cần phải uống thuốc đến tối tăm mặt mũi, Vân Tự cảm thấy như được sống lại.

Hành cung này khác với hoàng cung, cung điện rộng rãi, bước vào cửa có thể nhìn thấy hết mọi thứ trong điện, không giống như trong cung phân chia nội điện và ngoại điện. Nơi này chỉ có một tấm bình phong và rèm châu ngăn cách nội điện, dưới chân hình như được lát bằng gỗ trúc, toát lên vẻ mát mẻ. Cửa sổ mở rộng, gió nhẹ thổi qua khiến rèm châu phát ra tiếng động, giống như tiếng ngọc vỡ rơi trên khay ngọc, rất êm tai.

Vân Tự hiếm khi mặc một bộ cung váy màu xanh nhạt, chất liệu vân gấm mỏng nhẹ, tay áo rộng eo nhỏ, làm nổi bật vòng eo tinh tế của nữ tử, chỉ vừa đủ ôm trọn. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt phủ một lớp phấn mỏng, đôi mắt long lanh nhìn xung quanh.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Vân Tự theo bản năng bước ra ngoài, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa điện, nàng đột nhiên nhớ ra đây không phải hoàng cung, không cần thỉnh an.

Vân Tự khẽ thở dài, nàng bĩu môi nói với Thu Viện: "Sao ta cảm thấy rời khỏi hoàng cung, ta lại trở nên ngốc nghếch thế này."

Thu Viện bị nàng chọc cười: "Chủ tử ảo giác rồi."

Vân Tự quay trở lại, ngồi trước gương đồng, hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"

"Hôm qua Hoàng Thượng đến Cần Chính Điện, sau đó không trở ra."

Gió mát thổi qua khiến người ta cảm thấy lười biếng. Vân Tự vươn tay nhặt lá trúc bay vào từ ngoài gian phòng, nghe vậy, đầu cũng không ngoảnh lại, hơi buồn bực hỏi: "Hôm qua, ngài ấy không lật thẻ bài của ai sao?"

Trong điện im lặng một lúc, Thu Viện mới thấp giọng nói: "Chủ tử, nô tỳ nói thẳng, người trên đường mệt mỏi, Hoàng Thượng còn phải xử lý chính sự với triều thần, chắc hẳn cũng mệt mỏi."

Lời này khiến nàng nghe như người vô tâm vô tình.

Vân Tự hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng, nàng quay đầu lại liếc nhìn Thu Viện với vẻ oan ức.

Loading...