Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:52:24
Lượt xem: 3
Trong ống tay áo, Vân Tự nắm chặt tay. Người trước mắt khí định thần nhàn chờ đợi đáp án, không cho phép nàng có bất luận cái gì lấp liếm. Nàng bị bức đến góc tường, lui không thể lui. Không biết hắn từ lúc nào đã đến gần nàng, nàng bị bắt ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng cố ý nói:
"Thay chủ tử."
Đàm Viên Sơ rất lãnh đạm cười cười: "À."
Sau đó hắn mới trả lời vấn đề của nàng: "Đúng là phải đi."
Vân Tự cắn môi, thanh âm run rẩy: "Vậy... Nếu nô tỳ là thay mình hỏi, Hoàng Thượng chuẩn bị trả lời như thế nào?"
DTV
Bốn phía yên tĩnh, Vân Tự phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Đàm Viên Sơ rũ mắt trầm mặc một lát rồi nâng khuôn mặt nàng lên, khẽ vuốt ve gò má bị đánh của nàng, nhàn nhạt đáp: "Cũng đến lúc phải đi."
Thanh âm hắn rất nhẹ rất chậm, cảm xúc ổn định không một chút gợn sóng.
Vân Tự sớm đoán được đáp án, không dám ở chỗ hắn mưu toan đặc thù. Chỉ là, nàng vẫn làm ra vẻ mặt buồn bã, phảng phất cảm xúc có chút chùng xuống.
Đàm Viên Sơ không dỗ nàng, nhìn thoáng qua Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc vội vàng chạy tới. Hắn vừa muốn xoay người, nữ tử đã ngồi xổm quỳ xuống:
"Cung tiễn Hoàng Thượng."
Tích cực đến không thể hơn.
Đàm Viên Sơ bước chân gần như không thể phát hiện mà khựng lại, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn đỉnh đầu nữ tử.
Chờ ra khỏi điện Hòa Nghi, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên cười khẽ. Hứa Thuận Phúc không rõ nguyên do:
"Hoàng Thượng đang cười gì vậy?"
Đàm Viên Sơ cong môi: "Cười người nào đó nói một đàng làm một nẻo, diễn trò đều không biết làm cho tròn vai."
Hứa Thuận Phúc nghe được mơ mơ màng màng, liên tưởng chuyện vừa rồi, đầu óc có chút không thông mà nghĩ, Hoàng Thượng là đang nói Vân Tự cô nương sao?
Đàm Viên Sơ chậm rãi dựa vào loan giá: "Ngươi nói, nếu trẫm vẫn luôn không chịu cho nàng ấy vị phân, nàng ấy có thể sốt ruột hay không?"
Vân Tự tuy rằng cự tuyệt vị phân ngự nữ hắn ban cho, nhưng bất quá là tham lam muốn nhiều hơn thôi, điểm này Đàm Viên Sơ trong lòng biết rõ ràng.
Hứa Thuận Phúc cười nhạt một tiếng, không nói tiếp.
Nói là không chịu cho vị phân, nhưng thật ra vừa thấy Vân Tự cô nương liền nhào tới.
Đáy lòng tuy nhiều lần chửi thầm, Hứa Thuận Phúc cũng không dám biểu hiện ra ngoài một chút nào. Hắn hồi lâu không nói chuyện, Đàm Viên Sơ cũng không thúc giục hắn. Chờ đến gần Ngự Thư Phòng, Đàm Viên Sơ nhớ tới cái gì, trên mặt cảm xúc phai nhạt:
"Ra lệnh cho điện Trung Tỉnh, trong khoảng thời gian này chặt đứt huân hương cùng hương cao của điện Hòa Nghi."
Hứa Thuận Phúc lập tức vâng dạ.
*****
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-40.html.]
Trong điện Hòa Nghi, chờ thánh giá hoàn toàn biến mất, Vân Tự mới đứng dậy. Nàng nhìn đầu gối dính bụi, tùy ý phủi phủi, mím chặt môi.
Kỳ thật, lúc nàng hỏi Hoàng Thượng vấn đề kia, đáy lòng cũng ôm một chút chờ mong.
Bất luận là ai, đều hy vọng nỗ lực của mình có thể được nhìn thấy.
Nhưng nghĩ đến câu trả lời của Hoàng Thượng, Vân Tự không khỏi đau đầu, cũng có chút khó nói nên lời. Nếu nàng hỏi thay chính mình cùng hỏi thay Lư tài nhân đều là kết quả giống nhau, tại sao hắn cố ý hỏi nàng?
Căn bản là cố ý chọc ghẹo nàng.
Vân Tự thở ra một hơi thật sâu, sửa sang lại tâm tình chuẩn bị vào trong điện hầu hạ, kết quả quay người lại liền thấy Tiểu Dung Tử.
Tiểu Dung Tử cúi đầu đứng ở góc hành lang, không biết đứng bao lâu, lại nhìn bao lâu.
Vân Tự không nghĩ tới hắn sẽ ở đây, có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh thần sắc khôi phục bình thường. Nàng vẫy tay cho Tiểu Dung Tử đến gần: "Sao không ở trong điện hầu hạ?"
Tiểu Dung Tử ngẩng mắt nhìn nàng: "Đệ vừa định đưa thuốc cho tỷ tỷ."
Nhưng hắn vừa đến cửa phòng tỷ tỷ, liền thấy ngự tiền Hứa công công. Hắn không lộ diện, đợi Hứa công công không chú ý bèn xoay người trở về sương phòng.
Hắn lại nói: "Đệ đã bảo Lục Tùng đi Ngự Thiện Phòng."
Vân Tự nắm chặt khăn tay, rốt cuộc biết vì sao vẫn luôn không nhìn thấy cung nhân điện Hòa Nghi. Hồi lâu, Vân Tự run mi mắt, thấp giọng nói: "Cảm tạ."
Tiểu Dung Tử cúi đầu: "Tỷ tỷ cứu mạng đệ, vĩnh viễn không cần nói lời cảm tạ với đệ."
Tiểu Dung Tử vẫn luôn muốn giúp tỷ tỷ, nhưng hôm nay thấy Hứa công công đưa thuốc cho tỷ tỷ, đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một trận khủng hoảng.
Hắn sợ hãi, thân phận hắn thấp kém, ngày sau có thể giúp được tỷ tỷ hay không?
Tiểu Dung Tử đè nén những lo lắng này, hắn nhíu mày thấp giọng: "Tỷ tỷ, đệ thấy Hoàng Thượng đối với Lư tài nhân dường như lạnh nhạt rất nhiều."
Điều này không bình thường, theo lý thuyết, Lư tài nhân có thai, Hoàng Thượng hẳn là càng thêm coi trọng nàng ta mới đúng.
Vân Tự dường như nhìn ra điều gì: "Lư tài nhân chưa mang thai, chủ tử đối với Hoàng Thượng mà nói là hậu cung phi tần, là Lư tài nhân. Nhưng Lư tài nhân có thai, chủ tử liền biến thành mẫu thân của hoàng tự."
Tiểu Dung Tử không hiểu.
Vân Tự cũng không giải thích tỉ mỉ.
Hoàng Thượng bạc tình không để ý hậu phi, cho nên không quan tâm hậu phi có ương ngạnh hay không, chỉ cần trước mặt hắn ngoan ngoãn nghe lời là được.
Nhưng hắn để ý hoàng tự. Lư tài nhân ỷ vào cái thai trong bụng mà khiêu khích Dương tiệp dư, không hề khiêm tốn mà rêu rao. Lư tài nhân càng là như thế, người khác chỉ càng không muốn nàng ta sinh hạ hoàng tự. Hoàng Thượng từ nhỏ ở trong cung lớn lên, biết rõ đạo lý này, cho nên mới càng thêm lạnh nhạt với Lư tài nhân.
Vân Tự ngẩng đầu nhìn lá rụng bị gió thu cuốn đi, nghe thấy Tiểu Dung Tử hỏi: "Vậy tỷ tỷ tính toán làm sao bây giờ?"
Tình cảnh của Lư tài nhân cùng với những gì bọn họ dự đoán hoàn toàn bất đồng.
Vân Tự bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng Lư tài nhân mới vừa tiến cung, nàng khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Chờ xem sao."