Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:52:37
Lượt xem: 4
Hành lang yên tĩnh, Thu Linh trở về điện hầu hạ, chỉ còn lại một mình Vân Tự.
Tiểu Dung Tử thấy nàng lâu không quay lại, lo lắng tìm đến: "Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Dung Tử nhìn chiếc hộp gấm trong tay tỷ tỷ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Ai ngờ, vừa dứt lời, người trước mặt bỗng nhiên rơi nước mắt, Tiểu Dung Tử ngây người tại chỗ.
Hắn quen biết tỷ tỷ đã lâu, hơn một năm.
Tiểu Dung Tử chưa từng thấy tỷ tỷ khóc. Điện Trung Tỉnh là nơi tốt, Lưu công công đối xử tốt với tỷ tỷ, thứ gì cũng cho tỷ tỷ trước, nàng quanh năm luôn tươi cười, dường như không có chuyện gì phải lo lắng.
Vân Tự quay đầu đi, nàng hít sâu một hơi rồi lau nước mắt trên mặt. Nàng không nói gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tiểu Dung Tử hoàn toàn luống cuống: "Tỷ tỷ, tỷ nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hồi lâu sau, Vân Tự mới khó khăn cất tiếng: "Ta hối hận."
Tiểu Dung Tử khó hiểu nhìn nàng. Vân Tự không nhìn hắn, quay đầu nhìn ra sân vắng, nàng lau nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào nhưng cố gắng nói chậm rãi để người khác không nhận ra cảm xúc của mình:
"Đệ nói đúng, vốn dĩ không có lòng trung thành thì không nên làm nô tài, nàng ta cũng không nên là chủ tử của ta."
Đầu ngón tay nàng trong tay áo bấu chặt vào da thịt, cơn đau truyền đến khiến nàng đè nén được sự ghê tởm đang cuộn trào trong lòng.
Sau khi nghe Thu Linh nói, sự chán ghét của nàng đối với Lư tài nhân đã lên đến đỉnh điểm.
DTV
Nàng tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình cảnh của ba năm trước!
Đôi mắt hạnh của Vân Tự tràn đầy lạnh lẽo, nếu Lư tài nhân muốn bán nàng để cầu vinh, thì nàng và Lư tài nhân cũng không còn gì để nói.
Lấy lại bình tĩnh, Vân Tự nhận ra mình đang rất lý trí, nàng nhìn Tiểu Dung Tử kể lại ngắn gọn mọi chuyện. Tiểu Dung Tử lập tức sa sầm mặt, hắn cắn răng rít lên: "Sao nàng ta dám!"
Thường Đức Nghĩa là ai chứ? Những cung nữ bị gã ta để mắt tới, có mấy ai sống sót? Cho dù sống sót cũng không tránh khỏi bị gã ta hành hạ.
Chỉ là mạng của cung nhân không đáng giá, Thường Đức Nghĩa làm việc lại kín đáo, không ai muốn vì mấy cung nữ mà đắc tội với gã ta, nên gã ta mới không bị bại lộ.
Giận thì giận, nhưng trước mắt phải giải quyết chuyện này đã. Tiểu Dung Tử nhíu mày: "Tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao?"
Dù thế nào, Lư tài nhân cũng là chủ tử, tỷ tỷ không thể công khai chống đối mệnh lệnh của Lư tài nhân.
Vân Tự rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Dương tiệp dư luôn có thù tất báo, Lư tài nhân lúc mang thai đã đắc tội nàng ta, nàng ta không thể nào quên chuyện này."
Hiện tại chưa ra tay "chăm sóc" Lư tài nhân, chẳng qua là vì có Tô quý tần ở phía trước, thu hút hết sự chú ý của Dương tiệp dư mà thôi.
Một lát sau, Vân Tự nói: "Ta nhớ Tiểu Lộ Tử đang hầu hạ ở điện Trường Nhạc."
Tiểu Dung Tử gật đầu, ngay sau đó nhíu mày: "Nhưng tỷ tỷ, lúc ở điện Trung Tỉnh, chúng ta không qua lại với Tiểu Lộ Tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-47.html.]
Liệu Tiểu Lộ Tử có chịu giúp bọn họ không?
Vân Tự lắc đầu: "Không cần hắn giúp chúng ta, đệ chỉ cần tìm vài người quen biết, truyền tin tức Lư tài nhân nghi ngờ Dương tiệp dư sai khiến Lưu ngự nữ hãm hại nàng ta sinh non đến tai Tiểu Lộ Tử là được. Ai cũng muốn thăng tiến, hắn ta ở điện Trường Nhạc lâu như vậy mà không có cơ hội, sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
Tiểu Dung Tử do dự, hắn muốn nói, Dương tiệp dư chưa chắc đã liên quan đến chuyện này.
Nhưng rất nhanh, Tiểu Dung Tử nhận ra, Dương tiệp dư có liên quan đến chuyện Lư tài nhân sinh non hay không không quan trọng, chỉ cần khiến Dương tiệp dư nhớ đến Lư tài nhân, và biết Lư tài nhân oán hận nàng ta là đủ rồi.
Liệu Dương tiệp dư có thể chịu đựng được sự tồn tại của một người như vậy trong cung? Nhìn cách làm việc của Dương tiệp dư là biết rõ câu trả lời.
Ngoài ra, Tiểu Dung Tử chỉ còn một mối băn khoăn: "Liệu có kịp không?"
Lư tài nhân cho tỷ tỷ thời gian đến tối mai.
Vân Tự cũng nghĩ đến điểm này, nàng lạnh lùng nói: "Vậy đệ phải nhanh lên!"
Tiểu Dung Tử gật đầu, không dám chậm trễ, nhân lúc giữa trưa vắng vẻ liền rời khỏi điện Hòa Nghi.
Lúc ăn cơm trưa, Thu Linh ngồi cạnh Vân Tự, nhỏ giọng do dự gọi: "Tỷ tỷ..."
Nàng ta thấy Tiểu Dung Tử ra ngoài, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Một bên là chủ tử, một bên là Vân Tự, theo lý mà nói, nàng ta nên báo tin cho chủ tử mới đúng.
Nhưng Thu Linh không dám. Ở điện Hòa Nghi hơn nửa năm, nàng ta đã nhìn thấu tình thế. Lư tài nhân có bài tốt trong tay mà còn đánh hỏng, Vân Tự tuy chỉ là nô tài, nhưng xét về các mối quan hệ trong cung, Thu Linh biết rõ, Lư tài nhân căn bản không bằng Vân Tự!
Mà Vân Tự rõ ràng ngay từ đầu đã có tính toán khác, chưa từng lợi dụng những mối quan hệ này để mưu đồ gì cho Lư tài nhân.
Nếu không, chỉ cần dựa vào mối quan hệ giữa Vân Tự và Lưu công công ở điện Trung Tỉnh, thì nửa năm Lư tài nhân bị cấm túc, điện Hòa Nghi cũng sẽ không đến mức khó khăn như vậy.
Đặc biệt là hiện giờ, trong bốn cung nhân của điện, ba người đã ngầm đứng về một phía. Ở trong cung ai cũng sợ bị cô lập, huống chi là nơi này. Bị cô lập đồng nghĩa với điều gì thì không cần nói cũng biết, tóm lại Thu Linh không dám thử.
Nàng ta không đặt cược vào Lư tài nhân, cho dù cuối cùng có bị đưa về điện Trung Tỉnh, thì với một câu nói của Lưu công công, chẳng lẽ nàng ta lại không có chỗ tốt để đi sao?
Chính vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt.
Vân Tự không ngẩng đầu lên, chậm rãi ăn xong bát cơm, mới nhìn Thu Linh đang bất an, nàng che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt:
"Bất luận ngươi dùng cách gì, ngày mai đừng xuất hiện lúc chủ tử sai ngươi đi, sau chuyện này, ta sẽ tìm cho ngươi chỗ khác."
Thu Linh cũng sợ tình cảnh trong điện này, nên liên tục gật đầu.
Vân Tự đứng dậy rời đi. Sau chuyện này, Thu Linh chắc chắn sẽ đoán được nàng đã làm gì. Nắm được nhược điểm của nàng mà còn muốn đi hầu hạ ở cung khác?
Nàng đương nhiên sẽ tìm chỗ khác cho Thu Linh, nàng sẽ nhờ Lưu công công giữ Thu Linh lại điện Trung Tỉnh. Trong cung này, có rất nhiều cách để bịt miệng một người.
Chiều tà dần buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả hoàng cung, soi sáng những chiếc đèn lồng rực rỡ.