Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:13:53
Lượt xem: 4
Sự khó chịu trong lòng Đàm Viên Sơ lúc này đã tan biến từ lúc nào không hay. Hắn kéo Vân Tự lại, Vân Tự nghiêng đầu không nhìn hắn, nhỏ giọng trách:
“Không phải ngài không cho nô tỳ chạm vào người sao.”
Nàng vẫn còn để bụng chuyện lúc nãy.
Đàm Viên Sơ gật đầu, ý bảo không sai, sau đó nói: “Vậy nên lần này là trẫm chạm vào ngươi.”
Vân Tự mở to mắt, dường như bị sự mặt dày của hắn làm cho kinh ngạc, im lặng một lúc lâu mới rầu rĩ thốt ra một câu: "Vậy nô tỳ cũng không cho Hoàng Thượng chạm vào."
Đàm Viên Sơ khẽ mím môi gật đầu, tay vẫn giữ chặt không buông: "Ừ, ngươi không cho phép."
Rồi hắn mới chậm rãi thốt ra một câu: "Nhưng trẫm không nghe."
Vân Tự nghẹn lại, trong lòng biết bao cảm xúc khó nói nên lời.
Ngồi trong lòng hắn, Vân Tự một tay bám lấy người hắn, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng vừa rồi rốt cuộc đang giận nô tỳ chuyện gì?"
Nàng luôn như vậy, thích hỏi rõ ngọn ngành, Đàm Viên Sơ cũng dần quen với điều đó.
Đàm Viên Sơ không thể nói thật, đáy mắt ánh lên vẻ khó đoán, thản nhiên nói:
"Giận ngươi không có đầu óc."
Vân Tự chẳng hề nhận ra điều gì không đúng, chỉ khẽ cắn môi dưới.
Đàm Viên Sơ không dỗ dành nàng, chỉ nói: "Là ngươi luôn muốn hỏi."
Vân Tự ngước nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, nhưng Đàm Viên Sơ không giải thích thêm, chỉ nhàn nhạt lặp lại:
"Ngày mai đi theo trẫm."
Cảnh tượng kia có chút chói mắt, khiến hắn nhớ lại vẫn thấy khó chịu.
Nàng dung mạo xinh đẹp, lại thêm thân phận hiện giờ, ngoài Thường Đức Nghĩa, liệu có kẻ nào khác đang mơ tưởng đến nàng?
Vân Tự ngoan ngoãn gật đầu trong lòng hắn: "Vâng ạ."
Nàng nép vào lòng hắn, vòng tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm hắn, dịu dàng xoa dịu mọi bất an trong lòng hắn.
Đàm Viên Sơ khẽ vuốt ve lưng nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại khó tả, hắn cúi đầu khẽ chạm vào trán nàng.
Giai nhân trong ngực, hắn luôn dễ dàng động lòng, nhưng lúc này lại hiếm khi không nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng.
Sự dịu dàng này chỉ kéo dài đến sáng hôm sau.
Đàm Viên Sơ ngồi trên giường đưa mắt nhìn quanh điện, không thấy bóng dáng người kia đâu, hắn lãnh đạm nhếch môi.
"Người đâu?"
Hứa Thuận Phúc sờ sờ mũi, thành thật trả lời: "Vân Tự cô nương chưa tới."
Hoàng Thượng từng nói, Vân Tự cô nương ở trong điện muốn làm gì thì làm, Hứa Thuận Phúc ghi nhớ lời này nên không sai người đi thúc giục Vân Tự cô nương.
Đàm Viên Sơ càng thêm lạnh mặt, nếu không có chuyện hôm qua thì đã đành, nàng vừa mới ngoan ngoãn chiều chuộng hắn, dỗ dành hắn vui vẻ, hôm nay lại biến mất không thấy tăm hơi.
Chẳng lẽ lại muốn chơi trò "muốn cự còn nghênh" với hắn?
Đàm Viên Sơ cảm thấy chút ấm áp hôm qua tan biến gần như không còn, sắc mặt hắn dần trở nên lạnh nhạt.
Thấy vậy, Hứa Thuận Phúc thầm kêu không ổn, vội vàng hỏi dò: "Hay là nô tài sai người đi mời Vân Tự cô nương?"
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt nói: "Không cần."
Hứa Thuận Phúc khựng lại, rụt rè cúi đầu.
Một lúc lâu sau, khi Đàm Viên Sơ sắp sửa rửa mặt xong, ngoài điện bỗng vang lên tiếng bước chân, người tới trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt xinh đẹp hơi đỏ lên, liếc nhìn Đàm Viên Sơ rồi vội vàng cúi đầu, cung kính hành lễ:
"Hoàng Thượng, nô tỳ đến muộn."
Nghe thấy tiếng bước chân, Đàm Viên Sơ đã đoán được là nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-68.html.]
Trong điện Dưỡng Tâm này, kẻ dám không gõ cửa mà xông vào, ngoài nàng ra còn ai?
Biết người tới không giở trò gì với hắn, cơn giận trong lòng Đàm Viên Sơ đã tan biến.
Thấy đôi mắt nàng ửng đỏ, có vẻ ủy khuất nhưng vẫn cố gắng giữ dáng vẻ cung kính, Đàm Viên Sơ khẽ nhíu mày.
Hôm nay nàng mặc bộ cung trang màu xanh nhạt mới, thắt lưng siết chặt vòng eo thon gọn, Đàm Viên Sơ tự tìm cho nàng một lý do đến muộn hợp lý, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, nàng chịu khó chải chuốt, ắt hẳn là để ý đến hắn.
Đàm Viên Sơ đỡ nàng dậy, tiến lại gần hơn.
Vân Tự cắn môi, có lẽ vì vội vàng chạy tới, một lọn tóc đen rơi xuống bên má, trông hơi rối, hắn vén tóc nàng ra sau tai, hỏi: "Sao vậy?"
DTV
Bị phi tần khác bắt nạt cũng không khóc, giờ lại bày ra vẻ mặt ủy khuất này?
Vân Tự nắm chặt khăn tay, nhỏ giọng nói: "... Không thấy."
Đàm Viên Sơ không nghe rõ, Vân Tự lại cắn môi nói thêm lần nữa: "Trâm ngọc không thấy."
Vừa dứt lời, nước mắt nàng liền rơi xuống, nàng hoảng loạn quay mặt đi, vội vàng lau nước mắt.
Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng nghe rõ, hắn ngẩng đầu nhìn lên đầu nàng, quả nhiên hôm nay nàng không cài cây trâm thanh ngọc châu kia mà thay bằng một chiếc trâm bạc đơn giản.
Kỳ lạ chính là, trong khoảnh khắc này, hắn bỗng hiểu vì sao nàng lại khóc.
Lần đó nàng khóc là vì sợ hắn chê cười.
Hôm nay nàng làm mất cây trâm ngọc lại hoảng sợ đến vậy, trong mắt người khác có lẽ thật chẳng ra gì.
Nàng rất để ý cũng rất sĩ diện, nhưng lại không muốn bị vạch trần, không biết là vì da mặt mỏng hay vì tự ti.
Nàng khóc rất đẹp, gương mặt ửng hồng vì khóc, cắn chặt môi như muốn nuốt tiếng khóc vào trong, hàng mi chớp chớp, nước mắt cứ thế rơi xuống như những hạt châu đứt dây, rơi trên mu bàn tay, lạnh lẽo, khiến người ta thương xót.
Đàm Viên Sơ đưa tay lau nước mắt cho nàng, an ủi: "Đừng khóc, trẫm sẽ sai Hứa Thuận Phúc đến kho lấy cho ngươi cái khác."
Vân Tự khóc lóc lắc đầu, lại sợ bị chê cười, nàng định đưa tay che mặt.
Các cung nhân xung quanh đều nhìn về phía này, Đàm Viên Sơ lạnh lùng quét mắt một lượt, Hứa Thuận Phúc vội vàng dẫn mọi người lui ra, trong điện chỉ còn lại hai người.
Đàm Viên Sơ sợ nàng nghẹn, nắm lấy tay nàng, giọng nói trầm xuống:
"Vân Tự."
Vân Tự thấy trong điện không còn ai, rốt cuộc cũng dám khóc thành tiếng, nàng nức nở: "Không giống nhau."
"Đó là thứ ngài lần đầu tiên tặng nô tỳ."
"Cũng là lần đầu tiên nô tỳ có cây trâm đẹp như vậy."
Nàng hít sâu một hơi cố gắng kìm nén cảm xúc, lau nước mắt nhưng vẫn không nhịn được: "Nô tỳ tìm không thấy."
Nàng dường như rất đau khổ, nắm chặt lấy ống tay áo hắn, các khớp xương ngón tay đều trắng bệch.
Khi nghe nàng nói đó là món đồ đầu tiên hắn tặng, Đàm Viên Sơ liền gạt bỏ ý định chỉ đơn giản là ban thưởng cho nàng hai món trang sức. Hắn không biết lời nàng nói là thật hay giả.
Nhưng nàng không có lý do gì để lừa hắn.
Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, khóc đến đáng thương, cũng thật sự đáng thương. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, lần đầu tiên hạ giọng dỗ dành:
"Trẫm sẽ sai Hứa Thuận Phúc tìm cho ngươi."
Vân Tự nín khóc, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, đôi mắt nàng đong đầy nước mắt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người nàng, phủ lên một tầng ánh sáng lấp lánh, tựa như đóa hoa sơn trà trắng tinh khôi sắp nở, toát lên vẻ nhu nhược động lòng người.
Đàm Viên Sơ nhìn thẳng vào mắt nàng, cam đoan: "Nhất định sẽ tìm lại được."
Nàng cuối cùng cũng nín khóc, nhưng vẫn ghé vào người hắn không chịu dậy, nghẹn ngào hỏi: "Nô tỳ có phải rất mất mặt không?"
Nàng nắm chặt ống tay áo hắn không buông, Đàm Viên Sơ liếc nhìn những ngón tay trắng bệch của nàng, hắn không đánh giá nàng, chỉ thản nhiên nói:
"Trẫm tặng ngươi món đồ, ngươi quý trọng nó, trẫm cảm thấy rất vui."
Nàng rốt cuộc cũng chịu buông tay.