Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:54:48
Lượt xem: 5
Điện Dưỡng Tâm có cung nhân canh giữ, Vân Tự chưa tỉnh, những cung nhân này chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ đến khi nghe thấy động tĩnh, lập tức có người bưng chậu nước vào.
Màn giường được vén lên, Vân Tự vô tình nhìn thấy mình trong gương, chiếc cổ trắng nõn in hằn những dấu vết đỏ ửng, nhìn xuống dưới, những dấu vết khác bị che khuất bởi chăn gấm. Vân Tự ngẩn người, không dám nhìn xuống nữa, gương mặt nóng bừng có chút không dám nhìn Thu Viện.
Khi được Thu Viện đỡ dậy, hai chân Vân Tự vẫn còn hơi mềm, nàng cắn môi để không lộ ra ngoài. Thu Viện lấy y phục đến cho nàng.
Chỉ là Vân Tự có chút ngây người: "Đây là?"
Thu Viện không lấy cung trang màu xanh nhạt mà nàng thường mặc, mà là một chiếc váy gấm màu xanh hồ thuỷ, kiểu dáng mới lạ, độc đáo, đường may tỉ mỉ, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng.
Vân Tự khó hiểu nhìn Thu Viện, ánh mắt Thu Viện sáng lên: "Hoàng Thượng nói, là ngài ấy đền cho cô nương."
Vân Tự chợt nhớ ra điều gì, gương mặt nàng bỗng chốc ửng đỏ.
Hôm qua khi y phục bị xé rách, nàng hình như có oán trách một câu, lúc đó Đàm Viên Sơ thờ ơ nói "Ngày mai đền cho nàng", Vân Tự không ngờ hắn lại nhớ rõ chuyện này.
Vân Tự không từ chối, sau khi rửa mặt chải đầu xong, thay chiếc váy gấm màu xanh hồ thuỷ kia. Trong điện Dưỡng Tâm có đặt gương trang điểm, Vân Tự nhìn thấy mình trong gương, không khỏi chớp mắt.
Quả nhiên người ta thường nói "người đẹp vì lụa".
DTV
Trong gương, nữ tử eo thon nhỏ, tay áo rộng khẽ lay động theo từng cử chỉ, lộ ra cổ tay trắng nõn. Vạt áo thêu hoa trà, thắt lưng buông lơi, khoác thêm lớp sa mỏng bên ngoài, toát lên vẻ đẹp thanh nhã yêu kiều.
Chỉ có một điểm không ổn, vạt áo không che được dấu vết trên cổ, để lộ xuân sắc đêm qua.
Thu Viện khéo léo búi tóc cho nàng, Vân Tự nhìn bàn trang điểm, mới phát hiện trên đó không biết từ lúc nào đã bày rất nhiều trâm cài, bộ diêu bằng ngọc. Thu Viện nhìn theo ánh mắt nàng:
"Đều là Hoàng Thượng sai Hứa công công mang đến ạ."
Dành cho ai, không cần nói cũng biết.
Vân Tự đợi rất lâu, mãi đến khi trở về sương phòng, cũng không thấy Đàm Viên Sơ có thêm mệnh lệnh nào khác.
Nàng rũ mắt xuống, không nói gì, trở về phòng.
Trong sương phòng bày thêm rất nhiều đồ vật, còn có cung nhân đang kê thêm trường kỷ. Vân Tự nghe thấy Lộ Nguyên hỏi: "Tỷ tỷ, bình ngọc này để ở đâu ạ?"
Đọc truyện tại trang chính chủ để được bản đầy đủ.
Vân Tự ở riêng một phòng, nàng chỉ mới đi một ngày, bên trong đã có thêm một cái giá, trên giá bày rất nhiều đồ ngọc, ngay cả bàn trang điểm cũng được thay bằng gỗ lê. Một tấm bình phong ngăn cách giường, phân chia phòng thành hai gian, nhưng nhìn không hề có vẻ chật chội, lộn xộn.
Vân Tự nhìn chiếc bình sứ Thanh Hoa kia, chỉ vào bàn trang điểm:
"Để đó đi."
Thanh âm nàng nhàn nhạt không hề có chút vui mừng nào, Lộ Nguyên đặt bình ngọc xong, có chút khó hiểu nhìn nàng.
Lộ Nguyên thầm nghĩ, được Hoàng Thượng ban thưởng mà cũng không vui sao?
Được ban thưởng đương nhiên là tốt, nhưng phải xem là ban thưởng gì. Đàm Viên Sơ sai người sửa sang lại toàn bộ sương phòng, vàng bạc châu báu đều đưa đến đây, nhưng rõ ràng là không có ý định cho nàng danh phận.
Vân Tự không nhịn được mà bĩu môi, ý thức được điều này, nàng còn vui vẻ gì được nữa?
Thu Viện thấy vậy, thấp giọng đề nghị: "Cô nương không khỏe, hay là nằm nghỉ thêm một lát, nô tỳ sẽ dặn bọn họ làm việc nhỏ tiếng thôi."
Vân Tự thật sự nằm xuống, nàng thật sự không thoải mái. Sau khi nằm xuống, đôi mày thanh tú vẫn nhíu lại mới dần dần giãn ra. Tấm bình phong ngăn cách, người ngoài ra vào đều nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động.
Đàm Viên Sơ trở về vào buổi trưa, biết Vân Tự đã trở về, hắn liền đến sương phòng của nàng.
Nữ tử vừa lúc tỉnh dậy, nàng mở to đôi mắt hạnh, có chút ngơ ngác, một lúc sau mới hoàn hồn. Thấy hắn, nàng nhẹ nhàng liếc nhìn, ánh mắt có chút oán trách.
Đàm Viên Sơ biết rõ nàng đang oán trách điều gì, nhưng vẫn giả vờ như không biết.
Có tình cảm với Vân Tự là thật, muốn cho nàng danh phận cũng là thật, nhưng nhìn dáng vẻ do dự của nàng, Đàm Viên Sơ lại cảm thấy tức giận.
Hắn nhìn ra được Vân Tự muốn danh phận, nhưng cũng có chút do dự, dù sao ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng có những lợi ích riêng, chỉ là thân phận khác biệt, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-86.html.]
Tình cảm đều là do vun đắp mà thành, ngày ngày gặp mặt và lâu lâu mới gặp một lần, Vân Tự không thể không hiểu sự khác biệt, nếu không, lần đầu tiên hắn muốn cho nàng danh phận, nàng đã không từ chối.
Nàng không phải là lo lắng, sau khi có danh phận sẽ khó gặp được hắn sao? Trong hậu cung này, có những phi tần cả đời cũng chưa từng được thị tẩm.
Hoặc có thể nói, suy nghĩ muốn có danh phận của nàng bây giờ là do những chuyện xảy ra gần đây kích thích.
Nếu đã vậy, hắn cần gì phải vội vàng cho nàng danh phận?
Hơn nữa, hiện giờ hắn đang rất yêu thích nàng, có thể ngẩng đầu là nhìn thấy nàng, tại sao phải đưa nàng đến hậu cung?
Quả nhiên, lời oán trách của nàng cũng không nặng nề lắm:Sao Hoàng Thượng lại đến đây?"
Nàng nằm trên giường, so với trước kia, cách bài trí trong sương phòng đã thay đổi rất nhiều. Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu lên mặt nàng, khiến gương mặt nàng thêm hồng hào. Nàng có vẻ mệt mỏi, cả người uể oải vùi mình trong chăn, vành tai ửng đỏ, chỉ lộ ra một đoạn cần cổ, mơ hồ có thể thấy được những dấu vết.
Đàm Viên Sơ đến gần, đưa tay sờ trán nàng, hỏi: "Không khỏe sao?"
Giọng hắn bình thản như chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, nhưng Vân Tự lại có chút không chịu được. Đêm qua khi nàng vừa khóc vừa đẩy hắn ra, hình như hắn cũng đã hỏi câu này. Vân Tự không khỏi nghĩ lung tung, gương mặt đỏ bừng, xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng trách mắng: "Ban ngày ban mặt, Hoàng Thượng nói bậy bạ gì vậy!"
Đàm Viên Sơ ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, hắn cười khẽ: "Trẫm hỏi nàng có khó chịu không, sao trong đầu nàng lại nghĩ lung tung vậy?"
Vân Tự cứng đờ, không dám nhìn hắn.
Đàm Viên Sơ biết nàng thỉnh thoảng lại xấu hổ, không trêu chọc nàng nữa, hắn véo nhẹ khuôn mặt nàng. Nàng vừa ốm dậy, gầy đi rất nhiều, trên mặt cũng không còn chút thịt nào, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay. Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng bâng quơ phân phó:
"Để Thái Y Viện đến khám cho nàng, dưỡng cho khỏe."
Vân Tự không rõ nguyên do, nhưng điều trị thân thể không phải chuyện xấu, nên dù khó hiểu, nàng cũng không từ chối, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nàng ngoan ngoãn như vậy, giống hệt hôm qua, ánh mắt Đàm Viên Sơ không khỏi dịu dàng hơn:
"Thiếu thứ gì thì cứ nói với Hứa Thuận Phúc."
Tạm thời không cho nàng danh phận, là vì hắn giận nàng tham lam, cái gì cũng muốn. Hắn muốn cho nàng một bài học, nhưng những thứ khác, Đàm Viên Sơ sẽ không để nàng thiếu thốn.
Vân Tự thầm mắng trong lòng, nàng muốn gì, hắn còn không biết sao? Hứa Thuận Phúc có thể làm chủ được gì chứ? Một lúc lâu sau, nàng chớp chớp mắt, kéo tay Đàm Viên Sơ không cho hắn đi, nàng khẽ bĩu môi: "Nô tỳ không khỏe, người ở lại với nô tỳ."
Trong sương phòng đã thay một chiếc giường khác, lớn hơn trước rất nhiều, hai người nằm cũng không thấy chật chội.
Nghe nói là Hứa công công cố ý sai người đổi, tên kia luôn tinh ý như vậy, e là đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Đàm Viên Sơ khẽ nhíu mày. Không giống như Vân Tự có thể ngủ thẳng đến trưa, hắn phải dậy từ sớm tinh mơ để đến Ngự Thư Phòng, tiếp kiến quần thần, phê duyệt tấu chương. Cơm trưa cũng chẳng kịp dùng, bị quấy rầy đến nhức đầu, mãi đến giờ mới được rảnh rang trở về điện Dưỡng Tâm. Người mệt mỏi rã rời.
Hắn cúi nhìn xuống. Nàng vẫn nằm yên ngẩng đầu nhìn hắn, chăn gấm theo động tác ấy mà trượt xuống, để lộ ra chiếc áo trong mỏng manh chỉ che được chút đỉnh xuân sắc. Nàng nắm chặt chăn, khẽ nói:
"Nô tỳ thấy người có vẻ mệt."
Đàm Viên Sơ khẽ cười, hôn lên trán nàng, ôn nhu hỏi: "Nàng có buồn ngủ không?"
Nàng ngủ từ tối qua đến giờ, trời sắp tối rồi, tất nhiên là không buồn ngủ. Vân Tự định lắc đầu thì bị Đàm Viên Sơ ngăn lại:
"Ngủ cùng trẫm một lát."
Vân Tự không nói gì, chỉ khẽ dịch người vào trong, nhường hơn nửa giường cho hắn.
Thấy thế, Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ánh mắt đầy ẩn ý.
Các phi tần thị tẩm thường là ngủ ở mé ngoài, sáng hôm sau phải dậy sớm hầu hạ Hoàng thượng. Đàm Viên Sơ chợt nhớ ra, nàng đã ba lần ngủ lại điện Dưỡng Tâm, vậy mà chẳng ai để ý đến điểm này.
Nàng ngủ không yên giấc, luôn thích áp sát vào tường. Tư thế ngủ này cho thấy nàng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.
Nghĩ vậy, Đàm Viên Sơ không nói gì, nằm xuống mé ngoài. Nàng liền tự động chui vào lòng hắn, cái ôm siết chặt khiến hắn cảm thấy thoải mái lạ thường.
Đàm Viên Sơ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng.
Ngoài sương phòng, Hứa Thuận Phúc đợi đã lâu mà không thấy Hoàng Thượng ra, hắn hiểu ra vấn đề, lưng bất giác thẳng hơn. May mà hắn đã có dự liệu trước, nếu không, chiếc giường nhỏ mà Vân Tự cô nương dùng trước kia làm sao đủ chỗ cho hai người.