Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:55:04
Lượt xem: 3

Cơn gió đêm vốn dĩ mang theo chút lạnh lẽo, nhưng đứng trước điện Trường Nhạc bị thiêu hủy, trong gió chỉ có khô nóng và mùi khét, ai nấy đều cảm thấy khó chịu.

Trước phản ứng của mọi người, Đàm Viên Sơ chỉ nhàn nhạt nói: "Đang tra.”

Hai chữ đơn giản khiến sắc mặt nhiều người thay đổi, dù Hoàng Thượng không nói gì thêm, nhưng ai cũng nghe ra ngài tin tưởng Vân Tự!

Dung chiêu nghi chán nản dời mắt. Ai cũng thấy nàng ta không vui, nàng ta quả thật không vui, lời đồn đãi dù đúng hay sai, nhưng hiện tại nàng ta và Vân Tự đối đầu, Hoàng Thượng lại ngầm thiên vị Vân Tự, vậy là đủ khiến nàng ta khó chịu rồi.

Ở nơi không ai để ý, Hà mỹ nhân cứng người trong giây lát. Lời đồn là do nàng ta sai người phao ra, nếu Hoàng Thượng quyết tâm điều tra, liệu có tra ra nàng ta không? Gần như không còn nghi ngờ gì nữa.

Nàng ta nắm chặt hai tay, cúi đầu, sắc mặt thật sự tái nhợt.

Hoàng Hậu làm như không thấy sự thay đổi sắc mặt của mọi người, chỉ thở dài:

“Hoàng Thượng, chờ ngỗ tác nghiệm thi không biết bao lâu, cung Khôn Ninh ở gần đây, thỉnh Hoàng Thượng đến đó nghỉ ngơi.”

Dù Dương bảo lâm c.h.ế.t do nguyên nhân gì, cũng không thể để Hoàng Thượng đứng giữa gió lạnh, nếu phân biệt sang hèn, Hoàng Thượng chính là người tôn quý nhất.

Đàm Viên Sơ liếc nhìn t.h.i t.h.ể Dương bảo lâm được phủ vải trắng, mọi người không nhìn ra cảm xúc của hắn, hắn cũng không nói gì, gật đầu đồng ý với Hoàng Hậu, xoay người rời đi.

Vân Tự đi theo sau hắn.

Nàng nhận được tin khi đang ngủ mơ màng, vội vàng mặc đại một bộ y phục rồi chạy đến, ăn mặc mỏng manh, vừa ra khỏi cung Triều Dương đã không nhịn được rùng mình.

Đàm Viên Sơ vẫn luôn lãnh đạm, hắn nói: "Tự làm tự chịu.”

Việc hậu cung liên quan gì đến nàng? Nếu nàng ở trong điện nghỉ ngơi, ai có thể lôi nàng từ điện Dưỡng Tâm ra?

Hoàng Hậu muốn nói đôi lời công đạo cho cung nhân, nhưng không kịp, xung quanh chỉ còn người của ngự tiền.

Vân Tự cũng thật to gan, dám ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, nàng bĩu môi: “Nô tỳ cũng bị kinh hãi, hơn nữa hai việc này xảy ra trước sau quả thật quá trùng hợp.”

Nàng liếc Đàm Viên Sơ, nhỏ giọng nói thầm:

“Người không thấy bọn họ nói sao, đều cho rằng nô tỳ hại Dương bảo lâm, cho dù nô tỳ không muốn, sớm muộn gì cũng bị gọi đến đây.”

Nàng lanh lợi, Đàm Viên Sơ không cãi cọ với nàng.

Vân Tự liếc nhìn hắn, trong lòng rất rõ ràng, bất luận Dương bảo lâm là người thế nào, trong lòng Đàm Viên Sơ, Lư tài nhân không thể so sánh với Dương bảo lâm, không vì lý do gì khác, chỉ là thời gian bên cạnh hắn dài ngắn mà thôi.

Dương bảo lâm từ khi vào cung đến nay đã hơn 6 năm, mèo chó sống chung lâu như vậy còn có tình nghĩa, huống chi là người.

Vân Tự im lặng một hồi, bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau truyền hơi ấm, Đàm Viên Sơ cúi mắt nhìn nàng, nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

“Hoàng Thượng, người đừng đau lòng.”

Đàm Viên Sơ bỗng khựng lại, hắn dời mắt: "Trẫm không đau lòng."

Nàng khẽ bĩu môi, rõ ràng không tin, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh hắn.

Vào đến cung Khôn Ninh, màn che ngăn gió lạnh bên ngoài, nàng cũng thu tay, khôi phục dáng vẻ cung kính, cụp mi rũ mắt. Nhưng sau những chuyện hôm nay, dù nàng có giả vờ ngoan ngoãn thì cũng chẳng ai tin nàng an phận nữa.

Đàm Viên Sơ ngồi xuống, chốc lát sau, ngoài điện vang lên tiếng bước chân, cung nhân vén rèm lên, Hoàng Hậu cùng các phi tần lục tục tiến vào.

Trong điện nhanh chóng chật kín người. Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.

Cung nhân của cung Khôn Ninh rất nhanh nhẹn, chuyển ghế cho các chủ tử ngồi, nhưng nội điện chỉ có vậy, Vân Tự nhìn lướt qua, cuối cùng chỉ có phi tần tam phẩm trở lên có chỗ ngồi.

Hứa Thuận Phúc trở về một mình, ngỗ tác và thái y vẫn ở lại điện Trường Nhạc.

Vân Tự cảm thấy muốn điều tra rõ chân tướng e là khó, dù biết Dương bảo lâm bị hại thì sao? Người c.h.ế.t không đối chứng, hai cung nữ còn lại đều một mực khai là không biết.

Nửa canh giờ sau, thái y mang đến một tin tức, hắn quỳ trên mặt đất, trán lấm tấm mồ hôi lạnh:

“Khởi bẩm Hoàng Thượng cùng chư vị nương nương, vi thần cùng các đồng liêu ở Thái Y Viện đã kiểm tra khắp điện Trường Nhạc, chỉ phát hiện huân hương trong điện có vấn đề.”

Tuy lửa lớn thiêu rụi cung điện, nhưng lư hương vẫn còn sót lại.

Thường thái y cau mày: "Huân hương trong lư hương chứa một lượng lớn thành phần an thần hương."

Lời vừa dứt, rất nhiều người trong điện nhíu mày, Vân Tự cũng không ngoại lệ, nàng lập tức ý thức được điều gì, nhìn về phía hai nô tài sống sót của điện Trường Nhạc.

Nếu Dương bảo lâm và hai cung nữ hầu hạ trong nội điện đều trúng an thần hương hôn mê, vậy thì ai là người phóng hỏa?

Hơn nữa, huân hương trong điện Trường Nhạc hẳn là do người trong điện đốt, nếu là hai cung nữ kia đốt, làm sao họ có thể để bản thân cùng Dương bảo lâm hôn mê trong nội điện?

Biết rõ có vấn đề mà còn muốn tìm c.h.ế.t sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, hai nô tài này chưa nói thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-94.html.]

Hiển nhiên, không chỉ Vân Tự có suy nghĩ này, Hoàng Hậu lạnh mặt: "Hỗn láo, dám lừa trên gạt dưới! Người đâu, kéo hai tên cẩu nô tài này xuống đánh, khi nào nói thật thì thôi!”

Hai nô tài sợ tới mức mặt mày trắng bệch, không ngừng dập đầu xin tha.

Chưa kịp để cung nhân kéo hai tên nô tài xuống, Đàm Viên Sơ đã ngắt lời Hoàng Hậu, thanh âm lạnh như băng: "Trực tiếp kéo đến Thận Hình Tư.”

Ba chữ Thận Hình Tư vừa ra, cung nhân trong điện đều kinh hãi cúi đầu, Vân Tự cũng không khỏi mím môi.

Cung nhân nào mà chẳng sợ Thận Hình Tư.

Thận Hình Tư là nơi nào? Chỉ cần vào đó, c.h.ế.t là sự giải thoát nhẹ nhàng, không lột một tầng da thì đừng hòng ra.

Hai nô tài kia cũng bị dọa sợ, không ngừng dập đầu xin tha, đập đầu đến mức chảy máu:

“Hoàng Thượng! Nô tài oan uổng! Cầu Hoàng Thượng minh giám! Nô tài oan uổng!”

Trong số các phi tần, có người nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Thượng liền nắm chặt tay, nhưng nàng ta cúi đầu, không ai phát hiện sự khác thường của nàng ta.

Khi bị kéo ra ngoài, một người bỗng nhiên bám chặt cửa không buông, hoảng loạn nói: “Nô tài biết! Nô tài nhớ ra rồi! Hoàng Thượng!”

Hoàng Hậu liếc nhìn Đàm Viên Sơ, thấy hắn không nói gì, trong lòng hiểu rõ liền gật đầu với cung nhân.

Cung nhân buông tay, người kia lập tức lăn vào trong điện, run rẩy chỉ vào tên nô tài còn lại:

“Là hắn! Hoàng Thượng, nương nương, nhất định là Tiểu Trạch Tử ra tay!”

Tiểu Trạch Tử mặt mày trắng bệch, kinh hãi đến mức quên cả quy củ: “Ngươi nói bậy!”

Nô tài kia không nhìn Tiểu Trạch Tử, hắn ta nhìn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, vội vàng nói:

“Tháng trước, khi người nhà trong cung được phép thăm hỏi, nô tài tận tai nghe thấy mẹ của Tiểu Trạch Tử bệnh nặng, đang cần tiền chữa bệnh! Mấy ngày nay Tiểu Trạch Tử đều ủ rũ, nhưng hai ngày gần đây, hắn ta lại không còn lo lắng chuyện thiếu tiền nữa.”

Người kia khẩn thiết nói: “Chắc chắn là hắn ta! Là Tiểu Trạch Tử nhận tiền của người khác hãm hại bảo lâm chủ tử, không liên quan đến nô tài! Cầu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu minh giám!”

Sắc mặt Tiểu Trạch Tử mặt trắng bệch, hắn ta há miệng thở dốc, nhất thời không nói nên lời phản bác.

Vân Tự thấy vậy có chút hiểu rõ, bất luận chuyện này có phải do Tiểu Trạch Tử làm hay không, thì hắn ta cũng thật sự nhận tiền làm chuyện trái với lương tâm.

Vân Tự không còn chú ý đến hai nô tài nữa, mà lặng lẽ nhìn lướt qua các phi tần. Đọc truyện tại trang chính chủ để được bản đầy đủ.

Khi nhìn thấy Hà mỹ nhân, nàng dừng lại một chút, lần này không phải vì nghi ngờ Hà mỹ nhân, mà là vì cung nữ bên cạnh nàng ta, Vân Tự nhớ rõ tên là Liên Kiều, nàng ta đang cúi gằm mặt.

Liên Kiều không biểu hiện gì khác thường, nhưng khi mọi người đều tò mò muốn biết ai hại Dương bảo lâm, thì việc nàng ta chỉ muốn giấu mình đã là khác thường rồi.

Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn Tiểu Trạch Tử: "Đến nước này rồi, ngươi còn không nói thật sao?!”

Tiểu Trạch Tử run rẩy, sợ hãi đến rơi nước mắt: “Nô tài…… Nô tài……”

Thấy hắn như vậy, ai còn không biết hắn có quỷ?

Hà mỹ nhân có chút suy sụp nhắm mắt lại, Vân Tự vẫn luôn quan sát nàng ta, thấy vậy, trong lòng đã rõ ràng, chuyện này e là sắp tra ra manh mối.

Chỉ có một điều Vân Tự cảm thấy khó hiểu.

Chuyện sơ sẩy một chút là mất mạng này, sao Hà mỹ nhân lại dám giao cho một kẻ bị tiền mua chuộc?

Bí mật mà có người thứ hai biết, thì sẽ dễ dàng bại lộ.

Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ Hà mỹ nhân không hiểu sao?

Rầm!

Hoàng Hậu đập bàn đứng dậy: “Còn không nói thật, kéo xuống đánh!”

Thấy sự việc sắp kết thúc, Dung chiêu nghi khẽ nói:

“Sai người điều tra xem hắn có gửi tiền cho người mẹ bệnh nặng ngoài cung kia không, mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng.”

Dung chiêu nghi liếc Hà mỹ nhân, cười lạnh trong lòng, nàng ta không thể chủ động nói ra nghi ngờ về Hà mỹ nhân, nhưng không có nghĩa là nàng ta không thể thêm dầu vào lửa.

Nghĩ đến việc Hà mỹ nhân tự ý phá hỏng kế hoạch của mình, Dung chiêu nghi liền tức giận không thôi.

Sắc mặt Tiểu Trạch Tử bỗng xám xịt, hắn hoảng sợ nói: “Nô tài nói! Nô tài nói! Họ cái gì cũng không biết! Đều là nô tài sai! Cầu nương nương tha cho họ!”

Tiểu Trạch Tử liếc nhìn Hà mỹ nhân, ánh mắt này khiến mọi người đều thấy, không khỏi kinh ngạc.

Hà mỹ nhân?

Hà mỹ nhân luôn kín tiếng, trước kia lúc Dương bảo lâm còn là Dương tiệp dư, trừ phi là nói chuyện thay Dương tiệp dư, còn bình thường thậm chí nàng ta có thể không nói một lời.

DTV

Nói khó nghe một chút, ấn tượng của mọi người về Hà mỹ nhân chính là: một con ch.ó của Dương tiệp dư.

Loading...