Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 13: Số Phận Nghèo Khổ.
Cập nhật lúc: 2024-11-03 09:21:06
Lượt xem: 56
Hiện giờ đang là lúc nông nhàn, làng xóm, ai khỏe mạnh từ 30 đến 50 tuổi đều bị Tống Tam Thành gọi đến làm việc – thời gian không đợi ai, nhân lúc này thu xếp cho ổn thỏa, đến xuân là phải ra ruộng gieo hạt.
Kế hoạch của Tống Đàm rõ ràng đâu vào đấy:
Cỏ trong rừng sồi phải được dọn dẹp, những cây sồi cũng cần được bón phân và tỉa tót cẩn thận. Đến lúc đó dưới tán cây còn phải dựng giàn để trồng mộc nhĩ.
Bên ngoài rừng cũng cần phải rào lại, tránh cho thú vật hoặc con người vào phá hoại.
May mà có sẵn một số cây vừa đốn trên núi, thân cây c.h.ặ.t ra làm từng khúc để cấy nấm, cành cây thì làm thành mái che chắn gió mưa trong chuồng cho lợn ngủ, còn phải chuẩn bị vài cái máng cho lợn ăn, quây lại bằng lưới sắt.
Trong ruộng thì, một hai tháng tới sẽ gieo hạt cỏ đậu tím, đợi đến khi nở hoa là lúc bắt đầu cày xới đất kỹ lưỡng, chuẩn bị trồng lúa và rau.
Một số loại hạt giống cũng có thể ươm mầm trước.
Còn phải tìm mua gà đất địa phương, vịt, lại phải hẹn người để lấy lứa lợn con. Cơm nước hằng ngày cho từng đó người cũng phải lo toan...
Tống Tam Thành và Ngô Lan mỗi ngày bận rộn đến quay cuồng, còn con gái thì sao?
Con bé đâu phải không làm gì, cô gái trẻ này còn khỏe mạnh, theo mọi người lên núi vác cả thân cây. Ai trong làng nhìn thấy cũng khen ngợi đôi câu!
Nhưng lòng Ngô Lan thì chua xót lắm!
Cái gì mà đi vác thân cây chứ, cô gái ngốc này! Còn trẻ trung như bông hoa, không ngồi văn phòng mà lại về quê trồng trọt là thế nào? Rồi mai mối cưới xin, làm sao tìm được chàng trai phù hợp đây?
Con gái cũng không phải là rảnh rỗi, có lúc lại ngồi trước máy tính tra cứu tài liệu gì đó… Ngô Lan có lần bước vào nhìn thử—
Trời ơi! Bây giờ mới vội vàng, tra cứu gì mà trồng trọt khoa học cơ chứ?!
Bà hít một hơi lạnh, nếu không phải tiền đã chi ra rồi, lúc này kiểu gì cũng muốn dừng lại.
Hai vợ chồng buổi tối ngồi tính toán, nào tiền công nhân, máy móc, nấm giống, gà vịt, lợn con, phân bón…
Thao Dang
Bỏ ra sáu mươi ngàn mà chỉ nghe tiếng tiền bay.
Tính đi tính lại, số tiền này cầm cự được đến cuối tháng tư là may, cùng lắm thu hoạch được một ruộng cỏ đậu tím.
Nhà cũng còn sáu mươi ngàn tiền tích cóp mà Ngô Lan chuẩn bị, nhưng thấy con gái chưa đáng tin, Ngô Lan nghĩ tới việc lấy tiền ra lại càng xót ruột!
Sáu mươi ngàn, không có chuyện gì to tát thì hai vợ chồng phải dành dụm hai năm mới được!
Tống Tam Thành và Ngô Lan lo lắng đến bạc cả tóc.
Họ cảm thấy nuôi con trai con gái đều là nợ, con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện suốt hai mươi năm, giờ đùng một cái là làm việc lớn, thật đáng lo mà!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, càng lo thì ban đêm ngủ lại càng ngon. Tống Tam Thành vốn ngáy vang trời mỗi tối, giờ lại chẳng thấy động tĩnh gì. Ngô Lan ở tuổi này, một đêm ngủ đứt quãng được năm tiếng đã là may, từ khi con gái về, tối nào lên giường từ bảy tám giờ, đến sáu giờ sáng mới dậy.
Đúng là...
Ngô Lan bảo với Tống Tam Thành: “Mình bảo mình có số nghèo khổ, càng chi tiền, càng mệt, lại càng thấy trong người dễ chịu!”
Tống Tam Thành cũng gật gù: “Phải đấy, bà nhìn xem tôi ngày nào cúi người làm việc, đau lưng giờ lại chẳng còn!”
Trong phòng, Tống Đàm thu hút linh khí, che giấu tài năng của mình.
Xa xa ông bà Tống Hữu Đức, mấy hôm nay cũng tham gia không ít việc. Tống Hữu Đức ngồi hút điếu thuốc, trong lòng khoan khoái.
“Vẫn là Tống Đàm của chúng ta đi học đại học, có bản lĩnh, biết về trồng trọt.”
“Nhà nông chúng ta, chỉ cần ruộng có cái ăn, thì lúc nào cũng có đường lui.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-13-so-phan-ngheo-kho.html.]
Đã rõ, Tống Hữu Đức: xuất thân khổ sở từ tầng lớp tá điền trong nhà địa chủ.
Trong mắt ông, không có gì quan trọng bằng ruộng vườn.
Vương Lệ Phân cũng có suy nghĩ giống vậy, nhưng góc độ thì khác: “Trồng trọt là tốt, chúng ta vẫn còn khỏe, có thể giúp đỡ con cái, không bằng ngồi không mà nhìn nhau?”
“Còn nữa, nuôi con cái, một năm chẳng gặp được bao nhiêu lần, Tống Đàm về đây trồng trọt, nếu thuê người thì còn lo việc trong mùa thu, trong làng cũng có thêm sức sống.”
Đúng vậy!
Hai ông bà cũng lớn tuổi rồi, ngày trẻ chỉ có mỗi cháu trai Kiều Kiều, vẫn luôn thấy không ổn.
Con trai còn làm được thì tốt, nhưng lỡ già rồi, không còn sức mà còn phải chăm Kiều Kiều, biết phải làm sao?
Giờ Tống Đàm trở về, đối với gia đình họ cũng là một điểm tựa, hai chị em có thể giúp đỡ lẫn nhau, khi Kiều Kiều về già ít ra cũng có người chăm sóc.
Nếu không lâu ngày không về nhà, tình thân m.á.u mủ cũng nhạt dần.
Nhưng với người già, đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, Tống Hữu Đức nhìn thấu sự việc hơn Tống Tam Thành nhiều:
“Tôi thấy Tống Đàm là thật sự có bản lĩnh, tuy ruộng vườn bận rộn, nhưng con bé ngày nào làm biết bao nhiêu việc mà vẫn cười vui vẻ, chắc chắn trong lòng có dự tính cả. Biết đâu lại trồng được danh tiếng gì đó.”
“Đúng thế,” Vương Lệ Phân cũng đồng tình: “Con bé từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, không chắc chắn thì sẽ không làm đâu.”
Mấy năm nay sức khỏe hai người không tốt lắm, các con không để họ làm ruộng nữa, chỉ còn mỗi cái vườn nhỏ trước nhà để chăm nom.
Nhàn thì nhàn, nhưng hai ông bà lại không thấy phấn chấn gì.
Ban ngày chợp mắt, tối thì khó ngủ.
Ngày ngày cứ phải tìm chút việc nhỏ mà làm, giờ nhìn thấy mảnh đất rộng đang được dọn dẹp, không nói đâu xa, tâm cũng thấy an ổn.
Ban ngày họ làm việc vừa sức, Tống Hữu Đức ra ruộng dọn cỏ, Vương Lệ Phân giúp con dâu nấu nướng, ăn thì cùng nhau bàn bạc, trò chuyện cười đùa, cảm giác gần gũi với con trai hơn.
Tống Hữu Đức trong lòng phấn khởi, nhất thời không kiềm lại được liền lên kế hoạch:
“Trời lạnh, gà đẻ ít, Tống Đàm không phải đang nuôi gà sao? Ngày mai bà cho mấy con gà mái ấp trứng, ấp nhiều một chút gà con để tiết kiệm cho con bé.”
“Giờ gà đất cũng đắt, lại khó kiếm.”
Vương Lệ Phân gật đầu:
“Vừa lúc mùa đông ăn t.hịt nhiều, trứng gà tôi cũng tích sẵn rồi, chút nữa tui với ông soi đèn mà chọn.”
“Còn vịt, có nhà bán vịt giống, vịt của họ không hay bệnh, lớn khỏe, ăn cũng ngon, mai tôi đi hỏi thử.”
Tống Hữu Đức chau mày: “Cũng đừng lấy nhiều quá, mấy năm nay hết nơi này đóng cửa vì cúm gia cầm lại đến nơi kia đóng cửa vì dịch lợn, cứ phải cẩn thận.”
Vương Lệ Phân hiểu quá rõ:
“Ông lo lắng gì chứ, ở đây hẻo lánh nhưng phong thủy lại tốt, gà vịt nhà mình có khi nào bị dịch đâu? Cùng lắm không bán được thì mình ăn thôi, không phải đỡ tiền ra ngoài mua à?”
Nhà chỉ có bốn con gà mái già, ấp cũng được trăm con gà con, đến lúc đó thả vào ruộng lên núi, chẳng cần lo lắng, dễ dàng phải không?
Tống Hữu Đức nghĩ lại cũng thấy phải, giờ lại có chút thở dài: “Bà nói giá như con trai trưởng và cháu trai của chúng ta về đây ở thì tốt quá, vừa khéo chia đất cho chúng.”
Vương Lệ Phân đảo mắt: “Ai ở lại làng thì sẽ có phần. Ngôi nhà cũ đó, năm nghìn tệ cũng không ai mua, cháu trai ông ở thành phố có ba năm căn hộ, còn tha thiết gì chứ?”
Tống Hữu Đức cười ngượng: “Dẫu sao cũng là con trai trưởng, cháu đích tôn nhà họ Tống ta…”