Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 796: Lá củ cải giòn giòn.
Cập nhật lúc: 2025-04-08 17:51:39
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc vò lá củ cái c.uối cùng vẫn không đến tay Kiều Kiều.
Tay cậu ấy trắng trẻo, dù sức thì có nhưng nhìn cái đã thấy non nớt, đừng nói là ông chú Bảy xót, ngay cả thím Liên Hoa cũng không nỡ bắt làm!
Lúc này hai người kia đang gò lưng vò lá củ cái trong hai cái thau của mình, còn Kiều Kiều thì chỉ đành ra sức băm lá củ cái, ba người chia việc nhau làm, cũng khá trơn tru.
Rau xanh mà gặp muối thì rất nhanh sẽ ra nước.
Chẳng mấy chốc, trong cái thau to trước mặt ông chú Bảy, lá củ cái đã bị vò đến thành một màu xanh sẫm xấu xí kỳ quặc, từ một thau đầy cũng chỉ còn khoảng một phần ba.
Còn bà thím Bảy thì đã chuẩn bị sẵn một cái thau khác, lót dưới một lớp vải thưa thật to.
Lá củ cái đã vò xong được bốc từng nắm lên đó, lúc này ông chú Bảy mới ngoắc Kiều Kiều:
"Đến lượt con, tay con khỏe, buộc c.h.ặ.t cái khăn vải lại, vắt cho sạch nước lá củ cái này đi."
Kiều Kiều có chút do dự không dám dùng lực.
Lá củ cái bị vò thành cái dạng kia rồi, giờ lại còn phải vắt, chẳng phải c.uối cùng sẽ thành viên rau khổng lồ mất à?
Nhưng ông chú Bảy lại thản nhiên bảo:
“Dùng chút sức, vắt càng sạch thì lúc muối mới càng giòn, càng ngon.”
Kiều Kiều cầm cái khăn vải gói rau trong tay, bắt đầu xoắn mạnh.
Nước rau xanh thẫm thấm qua lớp khăn vải trắng tinh, từng giọt từng giọt rơi xuống thau. Mỗi lần vắt xoắn là một lần nước trong rau vơi dần.
Đợi đến khi mở khăn vải ra, bên trong thật sự chỉ còn lại một viên rau khô quắt queo.
May là cái viên này cũng không cứng, bới vài cái bằng tay là tơi ra liền. Sau đó lại lót khăn vải vào, lần này là tới thau lá củ cải của thím Liên Hoa đã vò xong.
Cậu gần như quên luôn là mình đang livestream.
Nhưng fan trong phòng livestream thì đã học được cách "tự lực cánh sinh". Giờ nhìn Kiều Kiều làm việc mà bình luận vui ơi là vui.
Cũng phải thôi, chứ biết làm sao? Hối cũng không ra hàng lên kệ được.
Chốt lại một câu: tự PUA chính mình cho khỏe.
Ví dụ như bây giờ, chẳng ai còn gọi "mau lên link tương dưa hấu ", hay "ra hàng mau lên", mà ngược lại là thở dài:
[Bảo sao gom bao nhiêu lá củ cái mà còn nói không đủ, teo lại dữ thật.]
[Nhìn tận mắt thấy cả thau đầy bị thái ra còn nửa thau, vò xong còn một phần tư, vắt hết thì ngay cả một phần tư cũng không còn.]
[Tôi chỉ muốn biết, cái này rốt c.uộc ngon đến cỡ nào?]
[Có muốn cũng đâu được, có thèm cũng không có cửa, người ta không bán mà.]
[Không sao cả, chỉ cần người khác cũng không ăn được, tôi thấy yên tâm rồi.]
Nhà họ tự làm món lá củ cái muối này thì chẳng phân chia công đoạn rõ ràng gì hết, làm gì cũng tùy tâm, thấy tiện tay là làm.
Thành ra, sau khi Kiều Kiều vắt xong một thau, lại quay về tiếp tục thái ớt. Trước đó còn bị thím Liên Hoa lườm một cái, bắt đeo găng tay vô.
Đám ớt đỏ au vừa mới hái, màu đỏ rực rỡ đến chói mắt, dân phòng livestream nhìn mà mắt như muốn bỏng.
[Phải đeo găng tay thật đấy, ớt nhà streamer cay kh.i.ế.p lắm luôn]
[Chính là cái này, chính là cái này! Trước ăn trong sốt ớt c.h.é.m c.h.ế.t tôi luôn]
[Ối trời ơi, cái mùi cay này thơm ghê! Mà tiếc quá, giờ không bán nữa rồi]
[Dân nghiện ăn cay là phấn khích liền, ăn nửa hũ, chén ba bát cơm]
[Cay quá không chịu nổi, vẫn thích loại ớt xanh dày thịt hơn, làm sốt ăn mới ngon]
Một thau nhỏ ớt đỏ au được xếp ngay ngắn trên thớt, Kiều Kiều thuần thục ngắt c.uống, thái hạt lựu, chưa mấy chốc đã được nửa thau.
Rồi đổ thẳng vô thau lá củ cái đã vò xong, thêm vào mấy nắm muối thật to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-796-la-cu-cai-gion-gion.html.]
Ông chú Bảy xắn tay, hai bàn tay đen nhẻm cắm thẳng vô thau, trộn đều hỗn hợp lên. Sau đó lấy cái hũ đã chuẩn bị từ trước ra, đổ hết vô, lấy tay ấn cho phẳng xuống…
Xèo!!!
Quá trình này nhìn thì cực kỳ giải tỏa áp lực, nhưng cái kiểu giải tỏa ấy lại khiến người ta không nhịn được mà liên tưởng linh tinh.
Nào là muối, nào là ớt, người thường mà làm kiểu này, tay không biết sẽ đau đến mức nào.
Dân trong livestream thì ai nấy đều nhe răng trợn mắt, không dám tưởng tượng luôn.
Thế mà vẫn có vài người hiếm hoi lẩm bẩm vài câu:
[Thật ra làm mấy món này vẫn nên mang găng tay thì hơn, dù ông bà già có không sợ cay, nhưng cũng nên để ý đến vệ sinh chứ.]
[Đúng đó, mấy món bán bên ngoài, chẳng lẽ cũng làm kiểu này à?]
[Găng tay dùng một lần cũng đâu có đắt, streamer đừng có ki bo quá mà!]
[???]
[Ủa tui lơ là có xíu, livestream tụi mình lên đẳng cấp cao sang vậy rồi sao?]
[Bạn phía trước cứ yên tâm đi, hàng bán ra cũng làm kiểu này đó, bạn đừng giành mua là được.]
[Stream ơi, đừng để ý họ, tui chính là thích ăn kiểu này đó, hồi nhỏ nhà tui toàn làm vậy.]
[Mọi người bớt kích động nha, người ta chưa chắc cố ý bắt bẻ đâu, có khi chỉ là góp ý nhẹ nhàng thôi mà.]
[Chê mất vệ sinh thì chứng tỏ bạn chưa coi livestream kỹ rồi. Người ta rõ ràng rửa tay sạch sẽ trước mặt luôn mà.]
[Nói chứ, thiệt đừng nói nữa, bạn thử bỏ điện thoại xuống, đo vi khuẩn trên tay mình coi, chưa chắc đã sạch hơn tay người ta đâu đó.]
Trương Yến Bình thấy cơ hội đến rồi!
Anh ta muốn minh oan ngay lập tức, nên liền tranh thủ bước lên giải thích:
“Bà con cứ yên tâm, mấy món tương đậu và tương dưa hấu bữa giờ bên mình chưa lên link bán là vì đang tính toán chuyện vệ sinh an toàn thực phẩm đó.”
Anh ta cầm điện thoại vô nhà, lục ra một đống giấy phép: “Bên mình có đầy đủ giấy tờ đàng hoàng, kiểm nghiệm nghiêm ngặt hết. Lý do chưa bán là vì hiện giờ chưa thu xếp được người phụ trách đóng lọ.”
“Nhà mình có đủ máy móc khử trùng và dây chuyền đóng gói luôn rồi, nhưng dân trong thôn chưa ai quen làm mấy thứ này cả, chỉ dựa vô người nhà tụi mình thì không xuể, nên phải đợi thêm một thời gian nữa.”
“Còn nữa,” anh ta quay người lại, chỉ cho mọi người xem hàng loạt hũ tương xếp dọc theo góc sân:
“Thấy không? Mấy hũ tương đó vẫn còn dưới núi, chưa kịp chuyển lên đây. Mà đúng lúc lại gặp mưa, mở hũ ra đóng tương lúc này thì độ ẩm cao quá, không ổn đâu.”
“Nên mong mọi người kiên nhẫn thêm chút nữa, đợi vài bữa nữa trời tạnh, việc trên núi xong xuôi, tụi mình nhất định sẽ lên link bán hàng.”
Thao Dang
Việc trên núi còn gì nữa nhỉ?
Gieo lúa mì đông, ruộng lúa vụ hai cần tưới nước, vườn rau cần dọn dẹp sơ lại, rồi còn bãi sông bên kia…
Chắc là… hết rồi đó ha?
Trương Yến Bình nghĩ tới đây, liền bổ sung một câu:
“Đến lúc đó nếu mọi người muốn coi, tụi mình livestream luôn cả quá trình đóng lọ, đảm bảo sạch sẽ vệ sinh từ đầu đến c.uối.”
Anh ta vừa dứt lời, ai còn để ý tới vệ sinh nữa chứ, chỉ mong mình biết phép xuyên không để nhảy liền tới lúc… lên link bán:
[Á á á! Lôi Công Điện Mẫu nghe ta gọi, mau làm mưa tạnh đi!]
[Tập hợp kiểm tra túi tiền lẹ, hũ tương này ta phải có một phần!]
[Lá củ cái ơi là lá củ cái… đời này chắc vô duyên rồi, mai ta ra chợ mua đỡ vậy!]
[Stream ơi tui không ngại đâu, giờ lấy hũ tương ra, đổ đầy rồi gửi cho tui được hôngggg?]
Trương Yến Bình nhìn đống comment đông như kiến, c.uối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn đùa vui một câu:
“Vậy thì không được rồi, cho dù tôi đồng ý, giấy phép thực phẩm người ta cũng không đồng ý đâu nha!”