Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 800: Bán tương, chuẩn bị nào.
Cập nhật lúc: 2025-04-08 17:51:47
Lượt xem: 205
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngưu Bôn đúng là người thú vị. Tống Đàm vừa nói thế, anh ta lập tức không nhắc gì đến "bí phương" nữa, mà cười hớn hở nói:
“Được được được! Vậy sang năm, anh đây trông cậy hết vào em gái rồi nha!”
Tính tình phóng khoáng, rộng rãi, khiến Tống Đàm cũng rất vui, bèn niềm nở mời ở lại ăn cơm:
“Trên núi nhà tôi có ký túc xá, nếu anh Ngưu không chê điều kiện đơn sơ thì ở lại ăn bữa cơm nhé, cơm nhà tôi nấu cũng ngon lắm đấy.”
Lời vừa dứt, Yến Nhiên đang ghi chép bên cạnh đã gật đầu lia lịa:
“Sư huynh, huynh phải đồng ý nha!”
Tuy mới gặp huynh ấy lần đầu hôm trước, nhưng con người mà, chẳng phải cứ thế mà thân quen sao? Gọi thêm vài tiếng, sau này nói chuyện cũng dễ hơn nhiều!
Nuôi bò là cả một đống kiến thức, đâu thể ba câu năm lời là xong được?
Ngưu Bôn nghe vậy thì hơi ngẩn người, thầm nghĩ đúng là gia đình được thầy đánh giá cao, mời ăn cơm mà cũng thành khẩn như thế. Nghĩ tới việc người ta giờ còn làm ra được trà c.ung ứng đặc biệt nữa cơ mà...
Anh ta đồng ý cái rụp:
“Được! Vậy tôi làm phiền nhé! À đúng rồi, mấy hôm trước mọi người nói muốn lấy mấy chục con dê ấy, tìm được chưa?”
Đó, thấy chưa!
Yến Nhiên lập tức hồ hởi bắt đầu truy hỏi tiếp.
Tống Đàm quay lại nhìn Ngô Lôi, thấy anh ta đang đờ đẫn máy móc thu âm và ghi chép, thật sự không biết nên nói gì luôn.
Ba trăm sáu mươi nghề, nhìn kiểu gì thì ông anh họ này cũng không hợp rồi! Thôi thì theo nghề nuôi bò làm giàu vẫn là lựa chọn khả thi hơn.
...
Mấy điều cần chú ý khi nuôi bò đương nhiên không thể nói hết chỉ trong vài phút. Dù có nuôi thả thì cũng phải có kiến thức đàng hoàng.
Ngưu Bôn dẫn theo Yến Nhiên, Ngô Lôi và cả Trương Vượng, người im lìm như tàng hình, từ từ giảng giải ở bãi sông.
Tiện thể còn có thể điều chỉnh chi tiết tùy theo hoàn cảnh thực tế.
Còn Kiều Kiều đang bận bịu bên này, hai con bê con vì say xe mà vẫn còn nằm lăn ra chưa tỉnh, chưa kịp làm quen bồi dưỡng tình cảm thì đã bị Trương Yến Bình gọi gấp:
“Nhanh nhanh nhanh! Tranh thủ buổi chiều còn rảnh, mở livestream bán hết chỗ tương này đi.”
Không bán sớm thì hệ thống quản lý admin Taotao Bao sắp nổ tung rồi.
---
Trong nhà xưởng trên núi, mấy cô dì thấy mặt đất sạch bong, tường trắng tinh, đèn trần sáng choang...
Một lúc, đến động tác xỏ bao giày cũng thấy hơi căng thẳng.
Thao Dang
“Không sao đâu!” Ngô Lan mặc đồ bảo hộ trắng toát, tóc búi hết vào mũ, khẩu trang, găng tay đầy đủ chỉn chu, cố gắng làm gương mẫu cho mọi người.
Nhưng thực ra b cũng chưa từng làm trong môi trường kiểu này, nên cũng hơi hồi hộp.
“Chỗ này không phải phòng vô trùng gì đâu, chẳng qua mấy món mình làm đều là đồ bỏ vào miệng. Người nhà ăn thì không sao, chứ giờ mình bán đi khắp nơi, có người bụng yếu, nên ráng làm sạch sẽ, vệ sinh chút.”
Bà nói xong ngừng một chút, rồi nhanh chóng nhớ ra phần lời tiếp theo, liền nói luôn:
“Cũng đừng nói kiểu ‘bẩn bẩn tí ăn vào không sao’, giờ điều kiện sống tốt hơn, để ý một chút cũng là chuyện nên làm.”
“Tôi hiểu mà...”
Lý Lan Hoa là người đầu tiên chỉnh tề xong, nhẹ nhàng đi theo Ngô Lan vào phòng cách ly:
“Trên mạng người ta nói không sạch sẽ là không được cấp phép đâu, lỡ ai ăn bị sao thì mình còn phải bồi thường một đống tiền nữa ấy. Mình cẩn thận là đúng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-800-ban-tuong-chuan-bi-nao.html.]
Có hai người dẫn đầu, hai người phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi vào. Vừa đi vừa nói:
“Chứ tôi đâu phải chưa từng đi làm công ngoài. Xưởng lớn ngoài kia còn gắt hơn chỗ mình nhiều ấy chứ! Chẳng qua ở đây máy móc là của nhà mình, lỡ làm hư thì đền không nổi thôi.”
Vừa nói xong, cả đám liền cười ồ lên, không khí cũng thoải mái hẳn.
Phải đó chứ.
Ai mà nghĩ được cái xưởng trông ngoài chẳng có gì đặc biệt này, đi qua khu thao tác bên ngoài lại có cả phòng đóng chai, đóng gói trông ra gì ra dáng thật sự.
Nhìn mấy cái máy này, dù nhỏ hơn máy trong xưởng lớn, nhưng đặt trong phòng này thì cũng không nhỏ chút nào!
Máy móc bằng thép không gỉ, ánh kim lạnh lẽo lấp lánh dưới ánh đèn sáng choang, mấy hàng nút bấm xếp đều tăm tắp khiến ai nấy đều cứng đờ tay chân, chẳng ai dám nghĩ lát nữa phải thao tác thế nào.
Nếu không phải góc phòng còn có mấy vại tương lớn đặt đó kéo lại chút không khí “nhân gian”, thì công việc này chắc không ai dám nhận thật.
Trương Yến Bình cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Không còn cách nào khác, bây giờ mở xưởng yêu cầu nhiều lắm. Thật ra tốc độ chiết rót của máy chưa chắc đã nhanh hơn thủ công đâu, nhưng được cái là chuẩn chỉ, nếu mọi người thấy ổn rồi, tôi dạy mọi người cách vận hành nhé.”
Vận hành thật ra cũng không khó.
Giờ đây, cơ giới hóa gia đình đã rất phát triển, một bộ máy khử trùng - chiết rót - kiểm tra như vậy, lúc mua cũng có cả đống lựa chọn.
Vẫn là giáo sư Tống có kinh nghiệm, chọn luôn hai bộ, giờ đều đặt trong phòng thao tác này rồi.
Chúng không to, tốc độ cũng không nhanh, nhưng có thể tự động chiết rót, dán màng nhôm, đóng nắp, in nhãn, c.uối cùng còn kiểm tra xem có lọ nào rò rỉ không...
So với làm bằng tay, ưu điểm là sạch sẽ, ổn định, không tiếp xúc.
Ngay cả bảng điều khiển giờ cũng kiểu “ngu ngơ” ai cũng dùng được.
Ví như lúc này, Trương Yến Bình bắt đầu giảng giải, không ai nghe mà không hiểu cả.
“Mấy cái lọ và nắp đậy để bên này, máy sẽ tự sắp hàng và khử trùng từng cái, mọi người chỉ cần đặt lên như vầy, rồi bấm nút bắt đầu là xong.”
“Đợi bên này khử trùng xong thì tương dưa hấu cũng gần như chiết rót xong luôn.”
“Vại tương đã kéo vào trong, lớp ngoài đã khử trùng rồi, trong lúc lọ khử trùng thì ta chỉ cần đổ hết tương dưa hấu vào thùng áp suất này, đậy nắp lại sau khi đầy là được.”
“Sau đó bấm nút bên bàn điều khiển này, màn hình sẽ hiện tiến độ đến bước nào…”
“...c.uối cùng nó sẽ báo những lọ nào đóng chưa kín, tự động đẩy mấy cái chai lỗi ra ngoài…”
Nói thế này thì quy trình cũng không phức tạp, mọi người thầm lặp lại mấy lần trong đầu là nhớ ngay.
Nhưng vấn đề là…
“Đã để máy làm hết rồi, vậy tụi mình kéo đến đây làm gì? Tôi thấy hai người là đủ.”
“Thế thì không đủ đâu!” Ngô Lan lập tức hào hứng: “Đã học thì phải học cho nhiều người, nhỡ sau này nhà tôi cũng có việc cần làm, chẳng lẽ các cô không muốn nhận việc à?”
Ai mà không muốn chứ?
Nghe nói không cần tốn sức, một ngày lấy được tám mươi tệ, khác gì nhặt được tiền?
Đương nhiên là cũng có khác đấy, nhưng giờ còn chưa bàn đến chuyện làm công chính thức, nên mọi người không tiện hỏi.
Có điều chiều nay thật ra gọi thêm mấy người đến cũng là vì sợ không kịp:
“Hai máy phải chạy đấy, một cái chiết tương đậu, một cái chiết tương dưa hấu, hai bên chai khác nhau, làm xong mình phải kiểm tra lần c.uối, rồi đóng gói chờ mai gửi nhanh, thiếu người là hỏng.”
“Lẹ lẹ nào!” Ngô Lan đã bắt đầu xoa tay hăng hái: “Mỗi người làm thử một lượt đi, luyện cho quen, lát nữa Kiều Kiều livestream bán hàng!”
Không thì lát nữa lên sóng mà lóng ngóng thì ngại lắm, lỡ xảy ra sự cố gì, mất mặt c.h.ế.t đi được.