Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 806: Tình nghĩa vợ chồng (Góc nhìn tập thể).
Cập nhật lúc: 2025-04-10 16:37:52
Lượt xem: 181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Triệu đêm qua mải mê cày phim, đến tận trưa mặt trời lên cao mới lồm cồm bò dậy. Vừa xuống lầu, thấy phòng khách trống không, bà liền thở dài:
Con thì đi học đại học, chồng cũng không ở nhà, đừng nói là cày phim thâu đêm suốt sáng, đến giờ ăn cơm cũng chỉ còn lại mỗi mình!
Haiz… c.uộc sống của một phu nhân nhà giàu này đúng là… sa đọa hết biết luôn á!
Tâm trạng vui phơi phới, bà đi vào phòng ăn:
“Nướng cho tôi hai lát bánh mì yến mạch, kèm ít đồ ăn giảm béo nhé… ái chà, lại lên ký rồi, không được ăn nhiều nữa!”
Cô giúp việc cười gật đầu:
“Dạ có ngay.”
Quay đầu lại nhìn thấy trên bàn có một hộp quà khá xinh, mới sực nhớ ra:
“Phu nhân, đây là hộp quà khai trương của Trường Lạc Cư, nghe bảo là số lượng có hạn mỗi ngày, bên trong là đồ quý hiếm, mùi vị đặc biệt, người giao dặn đi dặn lại là phải thuyết phục phu nhân nếm thử một miếng…”
Cô giúp việc còn nhớ rất rõ:
“Anh chàng giao hàng còn thề sống thề c.h.ế.t luôn đó ạ, nói nếu mà không ngon thì vứt thẳng vô thùng rác cũng đáng!”
Ồ hô! Nghe tới đây bà Triệu lập tức có hứng thú rồi!
Bà mở hộp quà ra, trên cùng là một thiệp mời trông cũng ra dáng.
Trường Lạc Cư khai trương.
Thời buổi này, nhà hàng hay khách sạn khai trương thì nhiều vô số, bà Triệu thuận tay vứt thiệp qua một bên, cúi đầu tò mò xem đồ bên trong.
Một đĩa bánh hạt dẻ màu sữa, cắt nhỏ cực kỳ tinh xảo, một miếng đúng chuẩn một lần cắn. Ba miếng chia làm hai ngăn, chắc chắn là hai vị khác nhau.
Kế đến là một ly chè tuyết nhĩ trắng trong, mở nắp ra nhìn thì cũng… bình thường như bao món khác.
c.uối cùng, một gói trà nhỏ được đựng riêng trong hộp gỗ mini, nhìn đơn giản mà tinh tế.
Bà Triệu: …
Bà đã nhận được không biết bao nhiêu thiệp mời và quà tặng, nhưng mà… ít ỏi, "keo kiệt" như cái hộp này thì quả thật hiếm có khó tìm!
Cảm thấy hết nói nổi, bà liền giơ điện thoại chụp tấm ảnh đăng lên WeChat Moments:
[Trường Lạc Cư mà lão gia nhà tôi từng mê mẩn, giờ cũng đã thay đổi ít nhiều… Thời gian thật không nể ai!]
[+hình ảnh]
Vừa đăng xong, lập tức có nhiều người bình luận:
[Ôi trời ơi chị Triệu ơi, chị mà gọi là "già" thì ra đường tụi sinh viên cũng phải gọi chị bằng chị á!]
[Trường Lạc Cư hả? Chuẩn rồi đó, nhà hàng lâu đời lắm rồi. Năm đó mẹ tôi cũng đặt tiệc mừng thọ ở đó nữa cơ.]
[Chị Triệu vẫn có mặt mũi ghê ha! Trường Lạc Cư là nhà hàng trăm năm tuổi, giờ khai trương lại còn gửi thiệp riêng cho chị nữa chớ!]
[Nhà tôi cũng nhận một phần từ sáng… Giờ chị nhắc mới nhớ đúng là tiệm lâu năm thật. Giờ kinh doanh khó khăn, chắc cũng nên thử xem sao.]
Bà Triệu lướt lướt vài cái, thấy bình luận càng lúc càng nhiều, cũng chẳng hứng thú nữa, liền quẳng điện thoại sang bên.
Không có gì làm, bà bưng ly chè tuyết nhĩ lên nhấp thử. Trong lòng vẫn đang nghĩ:
"Nhà hàng xưa cũ, chắc cũng dần xuống dốc rồi."
Nào ngờ vừa nhấp một ngụm, cả người lập tức bừng tỉnh như bị sét đánh!
Sao, sao mà NGON dữ vậy chớ?!
Tuyết nhĩ ninh mềm như tan ra trong miệng, trôi xuống cực mượt, vị ngọt vừa phải, thanh mà không gắt… Nói tóm lại, vẫn là chè tuyết nhĩ, nhưng hoàn toàn khác với tất cả những gì bà từng ăn trước đó!
Bà Triệu tinh thần phấn chấn hẳn, không kiềm được nữa, cũng quên cả chuyện đang giảm cân, cầm muỗng quét sạch ly chè!
Cô giúp việc đứng bên cạnh nhìn mà sững người.
Cô còn định nhắc:
“Phu nhân ơi, hôm qua còn nói giảm cân mà vẫn uống trà sữa đó, nếu thèm chè thì trưa nay em nấu cho cũng được…”
Nhưng mà bà Triệu giờ chẳng còn tâm trí đâu để ý người khác nữa. Thấy chè hết rồi, bà thò tay mở luôn phần bánh hạt dẻ, cầm lên một miếng.
Vừa vào miệng là cảm nhận được độ mềm mịn, rồi tới hương thơm béo ngậy lan tỏa… Sau đó…
Ai mà quan tâm nữa!
Nói chung là: NGON, NGON, NGON!!!
Tới khi bà hoàn hồn, trong tay chỉ còn đúng một miếng bánh c.uối cùng.
Người giúp việc dè dặt hỏi nhỏ:
“Phu nhân… là, là vì đói quá sao ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-806-tinh-nghia-vo-chong-goc-nhin-tap-the.html.]
Mặt bà Triệu hơi đỏ lên.
Nhưng dù gì cũng là người từng làm ăn lớn, da mặt không mỏng, bà lập tức ho nhẹ một cái, rồi cố gắng bình tĩnh đặt lại miếng bánh, tiện tay lôi tấm thiệp mời lại lần nữa…
Trên tấm thiệp mời chẳng vòng vo gì nhiều, ý chính chỉ có một:
Tối nay, Trường Lạc Cư trân trọng mời quý khách đến thưởng thức những món ăn tinh hoa thượng hạng.
Bà Triệu lập tức tỉnh táo, hứng chí cầm điện thoại gọi cho chồng:
“Anh có rảnh không? Tối nay đi ăn với em một bữa nha.”
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ nhàng thương lượng:
“Mai đi được không? Tối nay 7 giờ anh có c.uộc họp… cũng quan trọng lắm…”
“Anh đúng là cái đồ tư bản vô lương tâm! Bảy giờ tối rồi mà còn có ai muốn họp với anh nữa hả?!”
Bà Triệu bực bội cúp máy cái rụp, nhưng rồi lại nhìn chằm chằm vào cái đĩa chỉ còn đúng một miếng bánh hạt dẻ màu sữa, trong ánh mắt lại hiện ra vẻ đắc ý lấp ló.
“Pha trà trong hộp quà này đi, dùng cái bình giữ nhiệt của tôi ấy. Nhân tiện bảo tài xế chuẩn bị xe, tôi muốn đem cơm trưa cho lão Triệu.”
“Dạ…?” Người giúp việc liếc đồng hồ, mới 10 giờ rưỡi sáng mà!
“Vậy… cơm trưa định mang món gì ạ?”
Thao Dang
Bà Triệu hất cằm, ý bảo nhìn lên bàn:
“Không thấy sao? Tình nghĩa vợ chồng bao năm, tình thâm nghĩa nặng. Đồ ngon thế này mà tôi sợ lão ấy bỏ lỡ đó! Thôi thì đem… bánh và trà tới cho lão ấy luôn!”
Cô giúp việc: …chị quả là vợ hiền.
…
Và đúng là, ông Triệu ở văn phòng rất nhanh đã “cảm nhận được” cái gọi là tình nghĩa vợ chồng này.
Mà nói sao nhỉ?
Ông nhìn cái đĩa nhỏ trên bàn, trong đó nằm một miếng bánh hạt dẻ trông còn đơn độc hơn cả đứa con một nhà ông, cảm giác gọi là "tình nghĩa" kia, có… mà cũng như không".
Bà Triệu thì lại nhìn ông đầy xúc động:
“Thử đi! Đồ ngon thì phải chia sẻ cùng nhau chứ, em cực khổ mang tận đây đó!”
Haiz, trách ai bây giờ, chỉ trách cái miệng ham ăn không biết kiềm chế. Suốt dọc đường suýt tí nữa là không nhịn nổi ăn sạch luôn rồi! Nhưng c.uối cùng, vẫn là chồng quan trọng hơn!
Đến chính bà cũng thấy cảm động bởi tình yêu chân thành của mình luôn á!
Tổng giám đốc Triệu: …
Thôi thì… ăn thì ăn vậy.
Ông cầm miếng bánh nhỏ bằng trứng cút, rõ ràng vẻ mặt rất là khó chịu, nhưng vừa mới cắn một miếng, mùi thơm nồng đậm của hạt dẻ đã tan ra nơi đầu lưỡi, khiến ông trợn tròn mắt:
Sao, sao mà ngon dữ vậy chớ?!
Ông quay sang nhìn vợ, ánh mắt tràn đầy sửng sốt. Bà Triệu lúc này mới mãn nguyện vô cùng:
“Thế nào? Ngon vậy mà em còn chừa lại cho anh đó nha!
Anh nói đi, vậy mà tối nay còn không chịu đi ăn cùng em…”
Tổng giám đốc Triệu còn nói gì được nữa?
Ông nhai cẩn thận, nuốt từ từ, chỉ cảm thấy cả khoang miệng vẫn còn dư vị ngọt ngào của bánh hạt dẻ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, gọi trợ lý đặt ngay 10 phần nữa!
Thấy ông ăn xong mà còn thèm thuồng, bà Triệu cực kỳ hài lòng, liền lơ đãng mở nắp bình giữ nhiệt, và lập tức bị mùi hương trà bốc lên phủ kín cả mặt.
Bên cạnh, ông Triệu đột ngột giật mình bật dậy, như thể thấy trân châu bị trâu nhai mất:
“Trời ơi em sao lại dùng cái bình này để pha trà chứ hả?!”
Ông là đàn ông trung niên chính hiệu! Đã trung niên thì phải yêu trà, mê vòng tay gỗ, đam mê trà đạo, đó là đam mê của ông!
Bà Triệu thì mờ mịt:
“Em vội đi nên tiện tay lấy luôn… đâu có biết trà này xịn như vậy chớ!”
Chỉ nhớ lúc ngưcôời giúp việc đưa bình còn tiếc rẻ bảo:
“Phu nhân ơi, trà này thơm lắm đó!”
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, trong mắt là vô số câu chuyện chưa kịp nói.
Giây sau, ông Triệu đã mỉm cười trìu mến:
“Bà xã à…”
Bà Triệu thì xoay nắp bình cái cạch, lập tức lùi lại vài bước rồi chuồn thẳng:
“Em còn việc bận! Anh họp đi, họp đi!”