Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 807: Hộp quà “keo kiệt”.

Cập nhật lúc: 2025-04-10 16:38:19
Lượt xem: 188

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không hẹn mà gặp, tại một dinh thự ở Giang Thành, một ông lão ‘bụ bẫm’ mặc đồ võ trắng bước vào sân, còn chưa kịp kêu đói thì đã thấy hộp quà đặt trên chiếc bàn tròn trong sân.

“Cái này ai gửi đấy… Ôi trời ơi luyện công từ sáng giờ đói muốn xỉu luôn rồi. Tôi đã bảo rồi, sáng mà ăn cái gì thanh đạm không có chút dầu mỡ là không đủ sức mà!  Ể? Trường Lạc Cư khai trương lại rồi hả?”

Từ trong nhà, bà lão đi ra:

“Tôi còn chưa kịp xem, chỉ nhớ cậu thanh niên kia nói tối nay mời mình đến thưởng thức món ngon gì đó…

Tôi dạo này ăn uống không ngon miệng, lười đi quá. Dù sao thì người ta mời cái miệng sành ăn của ông là chính, ông đi đi.”

Ông lão đắc ý hẳn lên:

“Thi ai bảo tôi là chuyên gia ẩm thực chứ!”

Quay đầu nhìn tấm thiệp, lại thở dài:

“Hồi đầu năm ăn lần c.uối, tay nghề nhà họ vẫn còn đó, nhưng chẳng thấy đột phá gì… Mà thời gian trôi đi, tôi e họ cũng dần sa sút rồi, lần này mời tôi đến, chắc là mong tôi… tán thưởng vài câu chăng.”

Vừa nói vừa mở hộp quà ra, nhìn bên trong mà dở khóc dở cười:

“Cái cậu Tiểu Thường này, chẳng lẽ đập tiệm tân trang xong rồi cháy túi luôn hả? Tặng hộp quà gì mà keo như rứa?”

Nói thì nói, tay vẫn tiện mở nắp lấy một miếng bánh hạt dẻ bỏ vào miệng.

Ùm! Ùmmmmmmm!!!

Vừa nuốt xuống, ông lão đã mắt sáng rực, há miệng gào to:

“Bà nó ơi, ra ăn thử đi!!! Không nhanh là tôi ăn sạch đấy!”

Còn ở Trường Lạc Cư, ông chủ Thường cười đến mắt không thấy tổ quốc, chưa khai trương mà đã như thấy cảnh khách ra khách vào tấp nập.

Hộp quà gửi đi từ sáng, ban đầu anh ta tính trưa mới gọi điện từng người, vừa để nhắc nhở, vừa thể hiện sự trân trọng.

Không ngờ đâu! Cả buổi sáng điện thoại reo không ngừng, khách gọi tới hỏi liên tục không dứt, phòng riêng cũng đặt hết cái này đến cái kia!

Mới hơn 12 giờ trưa, mà tầng trên gần như không còn phòng trống!

Tuy khu vực đại sảnh chưa ai đặt, nhưng chuyện đó là bình thường. Khách hàng mà anh ta tặng hộp quà hôm nay, ai mà đi ngồi ở sảnh chứ?

Ngay cả dân sành ăn không giàu lắm, anh ta cũng phải mời vào phòng riêng mới đúng phép!

Tóm lại là, chưa mở cửa mà đơn đã chốt xong. Nếu không vì cái giá nguyên liệu nặng như đá đè, ông chủ Thường giờ chắc bay lên trời luôn rồi!

Lúc này anh ta phất tay:

“Thông báo nhà bếp, cơm trưa hôm nay mỗi người được thêm một chén chè tuyết nhĩ! Dạo này ai cũng cực quá rồi, cho nếm thử chút hương vị đi — nhưng nhớ nè, ăn ngon thì ăn thôi, đừng có đi quảng cáo bậy, nguyên liệu chè này cũng hiếm lắm đó nha!”

Nhân viên: …

Quảng cáo gì chớ! Nhìn cái menu mới giá trên trời, tụi tôi không tin ông chủ là vì "thiếu tiền", chứ không thì chân đã mềm nhũn vì sợ rồi đó!

Menu mới thực sự rất đắt, mà còn phân ra “Thực đơn tinh phẩm” và “Thực đơn kinh điển”.

Quản lý nhà hàng nhìn một cái mà suýt nghẹt thở:

“Một đĩa rau cải cúc hấp mà giá tới 288 tệ!!

Ông chủ, nhà mình có rửa tiền không vậy?!”

Ông chủ Thường nghẹn lời:

“Cô nói kiểu gì thế?! 288 mà là rửa tiền á? Ai dùng nhà hàng để rửa tiền đâu?!”

“Nhưng mà mắc quá rồi đó!”

Đám nhân viên toàn là người làm lâu năm, phục vụ cũng không còn trẻ, giờ nói chuyện gan to như trời:

“Giá này mà lộ ra ngoài, tiếng tăm mấy chục năm của quán mình sẽ đổ sụp mất thôi!”

Ông chủ Thường hừ một tiếng:

“288 đổ tiếng tăm? Người ta còn có món tráng miệng giá vài nghìn tới chục nghìn đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-807-hop-qua-keo-kiet.html.]

Nghe giống nhưng không giống nhau đâu!

Đám nhân viên gần như phát điên:

“Giá như vậy, mấy khách quen cũ chắc chắn không dám bén mảng tới nữa luôn đó!”

Lúc này, lão Tiền đi ra, cười như không cười nhìn ông chủ Thường:

“Thấy chưa, lúc tôi nói khao mọi người bữa đàng hoàng, anh còn tiếc rẻ…”

Làm sao mà không tiếc cho được?

Ông chủ Thường mặt đầy oan ức:

“Thầy Tiền, cái món này giá nhập đã trên trời rồi, chưa nói đến chuyện khác. Một ngày chỉ c.ung ứng được mấy trăm cân rau thôi, tôi cũng muốn mời chớ, nhưng có đủ đâu mà mời?!”

Một người ăn ba bát, riêng tiền rau không thôi cũng phải đổ vào mấy chục vạn, vậy thì chi bằng phát thẳng tiền thưởng cho nhân viên còn hơn!

Nói nghe cũng đúng.

Chẳng riêng gì ông chủ Thường xót ví, lão Tiền cũng phải trực tiếp giám sát khu rửa rau, sợ đám nhân viên tay chân vụng về làm phí nguyên liệu.

Giờ nghe nói ông chủ chịu chi chè tuyết nhĩ cho cả đội, lão Tiền mới hơi yên tâm, ông chủ tuy trẻ tuổi, nhưng làm ăn vẫn có đầu óc.

Nhân viên trong tiệm có tinh thần hay không? Có khí thế hay không? Chính là từ chén chè tuyết nhĩ này mà ra cả đấy!

Cùng lúc ấy, khi cả Trường Lạc Cư đang ăn chè lấy khí thế, bên kia đường, khu sinh thái Du Nhiên Cư cũng đã bắt đầu thấy bất an:

“Điều tra được chưa? Bên đó khai trương định tổ chức khuyến mãi gì? Tối nay mình cũng phải gấp rút lên kế hoạch, không thể để bị bỏ xa!”

Nói trắng ra là:

Đã dám đóng cửa mấy tháng, thì cũng đừng trách bọn tôi không cho cơ hội lấy lại khách!

Chiến lược bên Du Nhiên Cư thì đơn giản:

Chẳng cần phải quá tinh vi, chỉ cần biết bên kia giảm giá bao nhiêu, tặng gì, bên này làm y chang là đủ.

Du Nhiên Cư có thế mạnh marketing online, tập khách hàng đông đảo, thậm chí chẳng cần in tờ rơi, chỉ cần đăng thông báo trong các group, hay phát phiếu giảm giá, phiếu mua chung online là đủ gây sóng gió.

Đến lúc đó, bên Trường Lạc Cư ế chỏng chơ, lại thêm vài comment dắt hướng dư luận, không tin không kéo tụt được họ!

“Thế điều tra được gì chưa?”

Một người lắc đầu, giọng thất vọng:

“Không có khuyến mãi gì cả. Chỉ biết là họ ra mắt một menu giá trên trời. Thời gian quá gấp, trừ quản lý nhà hàng thì không ai rõ gì cả. Bên mình có cài người cũng chưa moi được tin. Chỉ biết đại khái… một đĩa rau xanh gần 300 tệ.”

Hả!!!

Cả nhóm người bên Du Nhiên Cư hít vào một hơi lạnh:

“Họ dám định giá vậy thật à?! Chẳng lẽ có món gì ghê gớm đến thế?”

“Không lý nào đâu! Tay nghề lão già Tiền bên đó mình đào xới mấy năm nay rồi, có món nào mà mình chưa thấy đâu?”

Nhưng chính vì vậy mới thấy lạ.

Mọi người nghĩ hoài không ra, nhìn thấy bên kia sắp khai trương đến nơi, mà bên mình chẳng biết thông tin gì, nên ai nấy càng lúc càng sốt ruột.

“Đi điều tra tiếp đi!”

Chỉ thị truyền xuống từng cấp, c.uối cùng chuyển thành outsource, và đến một cô thu ngân ở quầy lễ tân có bạn thân làm trà nghệ ở bên kia. Thế là bắt đầu… “giao lưu”:

[Cười c.h.ế.t, sếp bọn tôi còn bắt tụi tôi tìm hiểu xem nhà hàng bên cậu định bán món gì đặc biệt đấy! Chớp mắt cái đã bắt đi làm gián điệp, mà không có lương gì hết!]

[Không sao, biết cũng chẳng sao, sếp bọn tôi cũng chẳng quan tâm.]

[Không lẽ các cậu tin vậy hả? Mà thôi kệ, cậu nói sếp bên kia tử tế lắm mà? Tụi mình chỉ là dân làm công thôi, sống bình bình an ổn là tốt rồi. Mà sếp giao cho phó tổng, phó tổng giao cho giám đốc, giám đốc giao cho trưởng bộ phận, trưởng bộ phận giao xuống… c.uối cùng lỡ có điều tra được, cũng chẳng thấy chút lợi lộc nào.]

[Ê nhưng nói vậy… tiền không kiếm thì uổng chứ sao?

Cậu xin sếp cậu 2 ngàn tệ phí, hai đứa mình chia đôi.

Tôi chụp menu cho cậu luôn, menu thật luôn á!]

Thao Dang

[Yên tâm đi, sếp tụi mình cố tình làm vậy đó, là menu thật 100% luôn!]

Loading...