Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 809: Vào miệng rồi mới biết.
Cập nhật lúc: 2025-04-10 16:39:22
Lượt xem: 187
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tu sửa lại, các phòng riêng trong Trường Lạc Cư được thiết kế vô cùng tinh tế.
Phòng lớn thì thoáng đãng rộng rãi, phòng nhỏ thì thanh nhã tinh xảo.
Chẳng hạn như vợ chồng Triệu tổng, được sắp xếp vào một gian phòng nhỏ xinh, không quá trống trải, cũng không chật chội, vừa vặn toát lên nét thanh đạm mộc mạc, khiến người ta như được “rửa mắt” sau chuỗi ngày ăn sơn hào hải vị.
Bà Triệu vừa ngồi xuống đã vui vẻ lắm, còn hỏi phục vụ bên cạnh:
“Tối nay tiệm ưu tiên giới thiệu món gì thế?”
Phục vụ theo phản xạ định nói là chè tuyết nhĩ, nhưng lời tới miệng lại kìm lại kịp, lập tức nở nụ cười niềm nở, đưa thực đơn ra:
“Thưa bà, chỉ cần là món trong thực đơn đặc biệt hôm nay, bất kỳ món nào bà gọi cũng sẽ không thất vọng.”
“Ái chà!” Bà Triệu khựng lại:
“Thoáng cái thấy giá cả hình như đắt hơn trước kha khá đó nha?”
“Vâng đúng ạ!” Phục vụ cũng không giấu diếm, chỉ mỉm cười đáp:
Thao Dang
“Giá cao thì cũng có cái chất lượng của giá cao ạ! Nếu bà muốn thưởng thức lại những món truyền thống ngày trước, ở đây là thực đơn cổ điển ạ.”
Đến độ tuổi của bà Triệu, đắt hay rẻ cũng chẳng quan trọng mấy, chỉ cần vừa miệng là được.
Còn chưa quyết định món thì mắt bà đã lia tới phần bánh hạt dẻ.
Tốt lắm!
Chính là cái loại nhỏ bằng trứng cút bà ăn sáng nay đó!
Bên cạnh đó còn có chè tuyết nhĩ, và… ủa? Còn có cháo gạo nữa hả?
128 tệ một bát nhỏ, tính ra còn rẻ hơn chè tuyết nhĩ 288 tệ/bát. Nhưng…
Đây không phải nông trại du lịch mà, cháo gạo cũng cho lên thực đơn là sao?
Bà Triệu liếc sang phục vụ.
Cậu phục vụ vẫn cười tươi rói như cũ:
“Bà cứ thử sẽ biết ngay mà.”
Nghĩ tới bánh hạt dẻ và chè tuyết nhĩ, lại nhìn trà trong bình đã nhạt vị, bà Triệu càng khó lựa chọn.
Bà dứt khoát đẩy thực đơn qua:
“Gọi lẹ đi, để ông nhà tôi chọn!”
Triệu tổng chẳng nói gì, nhưng lật muenu vèo vài trang, rồi chỉ món:
“Bánh hạt dẻ này gọi hai phần đi!”
“Thêm một đĩa cải cúc hấp… bà không phải đang muốn giảm cân sao? Món này ít calo.”
“Cháo gạo cũng gọi thử xem. Không hợp thì đổi sang chè tuyết nhĩ, tôi thấy ông chủ Thường khá tự tin, chắc cũng không tệ.”
“À, món này nữa, ớt xanh xào trứng… mà này, sao thực đơn này giống nông trại du lịch thế nhỉ?
Sao toàn món chay thế, không có thịt mấy?”
Dù có thì cũng là kiểu thịt xào rau thôi.
Phục vụ trí nhớ tốt, liền thành thật đáp:
“Ông chủ bọn em nói, nhà c.ung cấp chưa đồng ý bán thịt ngon, nên chúng em không dám dùng hàng tầm thường để mạo danh, hiện tại chỉ có rau thôi ạ.”
Bà Triệu nghe vậy lại… rất hài lòng:
“Thế thì hay, ai mà còn chịu nổi ăn toàn cá thịt nữa chứ, rau là ngon nhất!”
“Nhưng này, cháo gạo bán đắt vậy, sao tôi không thấy có cơm trắng trong thực đơn?”
Phục vụ cười khẽ, dùng tay ướm ước lượng một khoảng nhỏ:
“Ông chủ tụi em chỉ xin xỏ được một thau gạo nhỏ từ nhà c.ung cấp,
tối nay lấy ra đãi khách mỗi người một phần, sau đó là hết, nên không ghi vào menu ạ.”
Ông chủ Thường đúng là biết làm truyền thông, một thau gạo nhỏ xin về mà mặc cả tới mức độ bá đạo, đem tặng khách miễn phí, nói cứ như báu vật ngàn năm, làm ai nấy ấn tượng sâu sắc.
Ít nhất thì vợ chồng Triệu tổng bây giờ cực kỳ mong chờ món ăn sẽ lên.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-809-vao-mieng-roi-moi-biet.html.]
Còn ở phòng VIP kế bên, ông lão béo đầu hói bị đám bạn lôi qua nhập bàn, miệng còn bị chặn ngay bằng một câu:
“Ông đi một mình thì chỉ gọi được 2 món, chúng tôi có thể gọi được 20 món nha ông anh!”
Nghe thế, ông cụ tròn vo ngoan ngoãn xoay người như con vụ, nhập bọn liền!
Cả nhóm nhìn thực đơn mà vừa xem vừa xuýt xoa, chỉ biết mừng rỡ vì tối nay không phải trả tiền!
Dù gì họ cũng không phải dân kinh doanh chuyên nghiệp, chuyện bỏ gần chục ngàn để ăn một bữa, thật sự… làm khó bất kỳ ai!
Chỉ là, Tiểu Thường trước đây nhìn trầm ổn lắm, sao giờ lại bước đi lớn thế này?
Lẽ nào… thật sự có gì đó đặc biệt trong thực đơn hôm nay?
Dù thực đơn tinh phẩm cũng không nhiều món,
nhưng một bàn hai mươi người, thì gọi hết cả list cũng được luôn đó nha!
Chỉ có ông lão béo tròn là còn hơi băn khoăn:
Thực đơn thế này nhìn qua thì chẳng có nhiều món, đến vài lần là chán mất, mà sao bọn họ lại tự tin đến mức dám mời đông người thế?
Ông nghĩ đến hương vị bánh hạt dẻ hồi sáng, giờ cũng bắt đầu bồn chồn ngồi không yên.
Liếc một vòng quanh phòng, ông cũng thấy cả đám trong phòng đều bắt đầu xao động.
Ông quay sang nhìn rồi chợt hỏi:
“Này, sao các cậu vẫn đeo khẩu trang N95 thế?”
Trước kia toàn là khẩu trang trong suốt, đeo lỏng lẻo để không làm khách thấy mất thiện cảm hay mất vệ sinh mà?
Phục vụ nghe vậy liền tỏ vẻ oan ức:
“Sếp bọn em nói là món ăn quá thơm, sợ tụi em không kiềm chế được mà ăn vụng, nên phải đeo khẩu trang loại xịn.”
Một câu nói ra, cả phòng lặng đi một nhịp, sau đó đồng loạt bật cười ha hả:
“Trời ơi, cái cậu Tiểu Thường này, đúng là thích chơi tiểu xảo!”
“Tuổi trẻ bây giờ nghĩ gì không biết nữa!”
“Cũng hay đấy, dám để phục vụ quảng bá món ăn một cách gián tiếp, lát nữa món lên, tôi phải nếm thử xem có xứng với lời đồn không!”
Đang nói dở thì cửa phòng có tiếng gõ nhẹ nhàng, có người từ phòng chờ phục vụ bưng ra một tô cháo gạo bốc khói nghi ngút:
“Sếp vừa dặn, nói rằng cháo gạo dưỡng người dưỡng dạ dày, nên muốn dọn trước cho các vị uống nóng cho tốt.”
Nắp đậy trong suốt vừa mở ra, cả phòng định buông đôi ba câu đùa, nhưng…
vừa ngửi thấy mùi, ai nấy đều khựng lại, không ai bảo ai mà hít mũi đánh "khịt" một cái:
Thơm quá!
Giờ đây rất ít nơi còn nấu cháo gạo bằng bếp củi, mà cũng hiếm có nhà nào nấu cháo gạo riêng biệt như vậy.
Trong số người ở đây, nếu không ghé nông trại gia đình, thì khó mà thấy lại được mùi hương đậm chất "quê nhà" này.
Nhưng bát cháo gạo trước mắt… lại khác biệt hơn hẳn.
Có lẽ vì được múc ra từ nồi từ sớm, nên quanh vành bát đã kết lại một lớp "dầu gạo" dày đặc, màu trắng sữa, mềm mại, nhìn thôi cũng thấy thơm ngậy, dù biết là nhiều tinh bột, nhưng vẫn khiến người ta tin chắc…
Chỗ này toàn là chất bổ và tinh hoa!
Hương thơm quyện khói nhẹ, thanh thanh nhưng có một loại mùi thơm riêng biệt của gạo ngon, nhè nhẹ thôi mà gợi lên cả ký ức tuổi thơ.
Một đứa trẻ nhỏ c.uộn tròn trước bếp lửa hồng rực, trong cái nồi gang to đen sì, có người đang dùng muôi múc từng vá cháo trắng sánh, rót ra chén.
Uống vào một ngụm cháo nóng, ấm nóng hòa lẫn chút mềm mại, trượt xuống cổ họng, ấm tới dạ dày, cả người như tan vào hơi ấm, bao nhiêu phiền muộn dường như đều được xoa dịu.
Đặc biệt là mùa đông, bưng bát tô lớn đứng ngoài hiên mà uống “ực ực”, hơi nóng còn bốc mù mịt trên trán…
Ơ, ơ?
“Sao… sao bắt đầu thấy nóng người thật vậy?!”
Ông lão béo bừng tỉnh khỏi ký ức, thân hình tròn xoe đã đổ mồ hôi, thậm chí sau lưng còn rịn ra một tầng mồ hôi ấm ấm.
Nhìn xuống tay, mới phát hiện không biết từ lúc nào, ông đã bưng bát lên uống hết nửa rồi.
Ngẩn ngơ nhìn chiếc bát sứ trắng trong tay, ông rốt c.uộc cũng hoàn hồn:
“Nhà c.ung cấp rau củ của các cậu đáng tin không vậy?! Sao lại có thể… ngon đến mức này?!”