Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 811: Có thể thêm mấy dấu chấm than không?!
Cập nhật lúc: 2025-04-12 09:11:25
Lượt xem: 176
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Triệu khoác tay ông xã Triệu Tổng đi ra, dáng vẻ chẳng khác nào nữ hoàng, vừa đi vừa thong thả như đi dạo công viên. Còn ông chủ Thường thì đứng trơ một mình giữa sân, trong lòng rầu rĩ: Mới có một bữa cơm thôi mà đối thủ mạnh mẽ đã lộ mặt rồi!
Cầu trời phù hộ, nhà họ Tống tốt nhất đừng mở rộng trong ba năm tới. Tôi thà giới hạn sản lượng còn hơn là để mấy người khác mua được!
Dù nghĩ vậy nhưng để thể hiện thành ý hợp tác lâu dài, anh ta vẫn gọi điện báo tin cho Tống Đàm.
Đồng thời lại bấm gọi cho tài xế:
“Xuất phát hết rồi chứ? Đi tới đâu rồi? Trên đường nhớ cẩn thận nha!”
Cẩn thận mang rau về cho ngày mai giùm cái!
…
Tối nay buổi khai trương thử kết thúc khá nhanh, chưa đến 9 giờ là mọi người đã lục tục rời đi. Đặc biệt là phần lớn khách mời khi ra về đều mặt nặng mày nhẹ, hoặc chau mày cau có, dáng vẻ vội vàng hấp tấp, khiến ông chủ bên khu sinh thái Du Nhiên Cư ở đối diện sướng rơn trong lòng!
Ông ta nghĩ bụng: Tôi nói rồi mà, tốn tiền sửa sang lại làm gì cho phí?! Đám khách tối nay, loại chỗ xa hoa lộng lẫy nào mà chưa từng đi qua?
Giờ thấy chưa? Mới khai trương thử mà đã bị ngó lơ rồi đó!
Ông ta hận không thể cười ha hả ba tiếng cho hả hê, cả người rạng rỡ như xuân về hoa nở. Khi đi xuống lầu còn cố tình ghé qua quầy thu ngân, cười tủm tỉm gật đầu với cô lễ tân mà nghe đâu là có "chị em nội gián":
“Không tệ, cố gắng lên nhé!”
Lễ tân cũng vui vẻ không kém, nhìn cái mặt gầy như treo niêu của ông ta giờ cũng thấy giống... thần tài trong tranh Tết ôm cục vàng, nên hớn hở đáp:
“Ông chủ ơi, vậy có cần em tiếp tục dò hỏi tin tức không?”
Không ngờ ông chủ đột nhiên nghiêm mặt:
“Không cần! Làm ăn là làm ăn! Chúng ta phát triển đến quy mô hôm nay, hoàn toàn nhờ vào uy tín với khách hàng. Mấy trò vớ vẩn không đàng hoàng, không cần thiết!”
Nói xong, ông ta sải bước bước đi, một bộ chính khí nghiêm nghị.
Cô lễ tân âm thầm lườm cái rõ dài. Xung quanh không ai, liền lôi điện thoại ra gõ tới tấp:
[Cái ông chủ này có ngày keo kiệt mà c.h.ế.t! Tôi đang định hỏi tối nay sao rồi, kiếm thêm hai ngàn nữa. Kết quả bị ông ta mắng té tát, còn chê bọn mình thủ đoạn không đàng hoàng.]
[Xí! Vì tôi mà cậu cam tâm làm tay trong, vậy mà lão ta chỉ chi đúng có hai ngàn, keo kiệt thiệt tình.]
Càng nghĩ càng tức, không được, mai mốt phải nhảy việc sang bên kia thôi.
Hồi đi phỏng vấn, thấy bên này đông khách nên nghĩ có bận rộn cực nhọc tí thì chắc cũng được lương thưởng cao.
Ai dè gặp ngay ông chủ "gà sắt" keo không chịu nổi, khách đông nên khách sạn bình thường 9 giờ nghỉ, mà cô ba ngày thì hết hai phải tăng ca tới 10 giờ tối.
Kết quả khi tổ chức tiệc c.uối năm, ông chủ đích thân phát lì xì. Ai cũng nhận được một… tờ vé số 2 tệ, còn cười nói:
“Cơ hội trúng 5 triệu chia đều cho mọi người!”
Trời ơi má ơi!
Còn cái tên bếp trưởng họ Bạch ở hậu bếp nữa, dắt theo nguyên đám người làm cơm cho nhân viên mà nấu dở c.h.ế.t đi được.
Mà đám đầu bếp này cũng biết thân biết phận lắm, khỏi cần ai đuổi, tự giác không ra căn-tin, kéo nhau ở lì trong bếp nấu riêng luôn!
Mọi người bức xúc lâu rồi!
Cô lễ tân càng nghĩ càng ức, liếc nhìn điện thoại, không nhịn được lại bấm lia lịa:
[??? Bận vậy hả? Sao giờ chưa trả lời tôi? Tối nay lại tăng ca nữa rồi hả?]
Mãi một lúc sau bên kia mới gửi qua một tấm hình. Cô mở ra xem, là cái khay inox rửa sạch bóng loáng.
[???]
Cô lễ tân hoàn toàn không bắt được tín hiệu từ hội chị em chiến tuyến.
Một lúc sau bên kia mới lò dò nhắn lại:
[Thấy không, cơm tối nay, tôi ăn ba khay đó!!!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-811-co-the-them-may-dau-cham-than-khong.html.]
[Á á á ngon tới mức muốn nhảy dựng lên!!!]
[Chị em ơi, cậu mà không qua bên đây thì thiệt thòi to rồi đó! Ngon dã man! Ngon khóc luôn! Tôi định lén mang về cho cậu một phần ớt xanh hầm kiểu “da hổ”, kết quả... tình chị em không đủ kiên định…]
[Chị em à, yên tâm, tôi chấp nhận bị phạt… tối nay lên hai ký!]
Cô lễ tân không hiểu nổi! Cô lễ tân cạn lời luôn rồi!
[Bộ cậu là heo hả?! Ăn khuya mà ăn hẳn ba dĩa?! Tuần trước nửa đêm tôi phát điên thèm lẩu cay, kéo cậu ra ngoài, cậu nói sao với tôi?!]
[Một miếng ớt xanh da hổ?! Một miếng thôi á?!]
[…]
Bên kia phản hồi liền tù tì:
[Một miếng thì sao?! Ớt xanh da hổ nhà hàng bọn tôi một phần 368 tệ, có tám miếng thôi á! Một miếng bốn năm chục đấy!]
[Với lại tôi chỉ giành được có hai miếng thôi, cậu chưa ăn thì không hiểu đâu, chỉ riêng cái khoảnh khắc giành giật được nó, tình chị em sâu đậm tới mức nào cơ chứ!]
[Hahahaha hu hu hu hu hu!]
[Tối nay thiệt là hạnh phúc! Vì có hai bàn khách bận không đến nên mấy món chuẩn bị sẵn đều để phần bọn tôi hết…]
[Nhưng ngày mai chắc chắn không có chuyện ngon ăn như vậy đâu, có bò gãy chân cũng phải lết sang đây ăn… Chị em à, đừng sợ, tôi mới móc được một viên cơm dưới đáy nồi giấu riêng cho cậu rồi.]
[Cậu ăn xong sẽ hiểu, đợi đến sáng mai mới nộp đơn nghỉ việc nó đau khổ đến mức nào.]
[Nhanh lên nhanh lên, ông chủ đang định tuyển người đó! Cơ hội ngàn năm có một đấy!!!]
Cô lễ tân đang giúp khách tính tiền, tặng quà, quay lại nhìn điện thoại thì thấy một tràng tin nhắn dài ngoằng như sớ táo quân, đọc từng dòng xong thì chỉ biết trợn tròn mắt.
Cơ hội ngàn năm gì chưa thấy, chỉ thấy chị em mình sắp phát điên thật rồi! Ai thèm cái viên cơm đó chứ!
…
Cùng lúc đó, ông chủ khu sinh thái Du Nhiên Cư ở đối diện, đang ngồi trên ghế, nhìn thấy bên phía đối thủ đã bắt đầu tắt đèn, nhân viên lác đác tan ca, thì hớn hở khoái chí, rốt c.uộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Cũng phải thôi, ông ta lớn tuổi rồi, khó mà bình tâm. Từ lúc bên kia bắt đầu chuẩn bị khai trương là ông ta đã thấp thỏm lo lắng, giờ thì yên tâm rồi.
Không, không được!
Làm ăn mà, phải cẩn trọng, không thể chủ quan quá sớm, cái ông ta thấy được chưa chắc là sự thật, phải cho người đi điều tra mới được!
Cái bảng giá lần trước tốn 10 ngàn tệ mua về, hoàn toàn vô dụng, đúng là bị lừa mà! Lần này ông ta quyết định không làm kẻ ngốc nữa, liền rút điện thoại ra, gọi cho một vị khách quen hay tới khu sinh thái của ông ta.
“Alo?” Đầu dây bên kia bắt máy, nhưng là giọng một cậu trai trẻ.
Ông chủ hơi sững người, rồi hỏi:
“Cho hỏi, có phải là anh Trần không?”
Thao Dang
Đầu bên kia ngẩn ra một chút, rồi nói bô bô:
“Chú tìm cha cháu hả, ông ấy đang bận, chắc không tiện nghe điện thoại đâu.”
Nghe giọng non nớt, ông chủ động lòng, nhẹ nhàng dỗ ngọt:
“Thế cha cháu đang làm gì vậy? Chú định hỏi cha cháu xem bữa tối nay ăn uống thế nào. Lúc đó bận quá nên chưa kịp chào hỏi.”
Lời nói mập mờ thế là cậu nhỏ hiểu lầm ngay, lập tức hứng thú hỏi:
“À! Hóa ra là nhà hàng chú khai trương hả! Nghe nói đồ ăn ngon dữ lắm hả chú? Lần sau chú mời tiệc nhớ cho cháu một tấm thiệp nhé? Cháu muốn ăn thử, ông bà nội cháu cũng muốn thử nữa đó!”
Tim ông chủ "thịch" một phát.
Chưa kịp hiểu hết ý thì đầu dây bên kia lại phá ra cười:
“Lần sau chú tặng quà, nhớ vẽ nhiều dấu chấm than vào nhé, để người ta biết là đồ tốt đừng vứt đi!”
“Cha cháu từ lúc về nhà đến giờ hối hận tới nỗi đang lén lút lục thùng rác tìm lại đó. Cha?! Cha làm gì vậy?! Cha thật sự đi bới thùng rác…”
C.uộc gọi bị ngắt.