Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 836: “Đông Mai Vấn Tuyết”.

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:53:00
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Món trứng vịt muối giã tỏi ở Trường Lạc Cư đang bán chạy không tưởng.

Khẩu vị dân Giang Thành vốn đậm đà, mà món này lại là kiểu “đặc sản nhà quê” cực kỳ phổ biến, cho nên khi “tỏi trân phẩm” kết hợp với “trứng vịt trân phẩm”, khách hàng chấp nhận ngay tắp lự, chẳng hề có rào cản tâm lý gì!

Chỉ là... ông chủ Thường hơi phân vân:

“Này, cái nhà hàng tôi đầu tư sửa sang lại long lanh như này, mà ngày nào cũng bán mấy món bình dân kiểu thôn quê, có khi nào... không hợp lắm không?”

Mấy quản lý trợn tròn mắt:

“Ông chủ, ông chưa xuống tầng trệt bao giờ à? Lúc ăn, ai rảnh mà để ý trang trí đâu!”

“Chuẩn rồi! Mấy streamer lúc đầu còn khen vài câu, chứ lên món rồi thì chẳng ai quan tâm nữa cả.”

Mọi người nhao nhao ý kiến, đủ mọi chiêu trò marketing xuất hiện nhưng chẳng có đất dụng võ, ai nấy đều than trời:

“Ông chủ ơi, có thời gian nghĩ mấy chuyện đó, hay là nghĩ cách làm sao có thêm nhiều món nữa đi! Mỗi ngày có từng đó món thì gọi kiểu gì cũng không đủ!”

“Đúng rồi! Anh còn bảo nhân viên không được giới thiệu món nữa chứ. Bây giờ mấy món trân phẩm trong thực đơn, trừ combo ra thì chẳng ai gọi nữa!”

“Giới trẻ bây giờ cũng lạ ha. Hôm đó tôi đưa mẹ tới ăn, bà âsy còn càu nhàu nói hồi trước thấy cái menu giá vậy là chạy mất dép. Tới lượt đám trẻ thì thấy giá cao cái là mắt sáng rỡ kiểu ‘xem thử coi sao mắc vậy!’…”

“Haha, bảo sao mà đại sảnh cũng bắt đầu gọi mấy món trân phẩm rồi. Ban đầu mình thiết kế là để giữ chân nhóm khách bình dân cơ mà.”

“Đúng vậy! Kết quả là giờ... phòng tiệc còn không đặt nổi!”

Phòng tiệc không đặt được, cũng có lý do.

Hồi đầu, ông chủ Thường đầy tham vọng muốn làm nhà hàng trân phẩm, nhận đặt tiệc kiểu “siêu cao cấp”, thậm chí còn soạn cả menu riêng.

Giá khởi điểm ban đầu từ 4888 tệ đã bị đẩy lên tận 8888 tệ...

Kết quả là: khách đến ăn đông quá, không đủ nguyên liệu để nấu!

Không chỉ thiếu món, nhân viên cũng không đủ!

Nhà hàng người ta, tiền lời chủ yếu đến từ đặt tiệc. Lúc bày tiệc sẽ điều phục vụ qua, để lại vài người lo phòng riêng và đại sảnh là đủ.

Thậm chí nếu cần, thì tuyển thêm người cũng chẳng sao.

Nhưng bên này thì trái ngược, Giang Thành không thiếu khách sộp, chỉ là bên họ... thiếu món!

Giờ đây món ăn ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của các quản lý, nên ai cũng không kiêng nể gì mà xả nỗi lòng.

Dù là nói với ông chủ, cũng chẳng ngại.

Ông chủ Thường thì đau hết cả đầu, người ta không chịu bán, cũng không chịu trồng thêm, đến mùa đông còn không dựng nhà kính, anh ta biết làm sao đây?!

Chứ nếu có thêm hàng, thì sang năm anh ta đã có thể gọi vốn, biến Trường Lạc Cư thành chuỗi nhà hàng top đầu toàn quốc rồi!

Hiện tại thì sao? Chỉ còn cách… bám trụ nhà hàng nhà mình.

Thế là anh ta hậm hực nói:

“Đi đi đi! Nói gì mà tào lao bí đao vậy? Tôi không muốn có nguyên liệu à? Gọi mấy người tới là để bàn chuyện sửa thực đơn đó!”

Nhà hàng này chiếm diện tích rộng, có cầu nhỏ, nước chảy, sân vườn tiểu cảnh đủ cả; thậm chí mỗi phòng riêng còn theo một chủ đề riêng biệt như “Xuân Lan”, “Thu Cúc”, “Điền Viên”, “c.ung Đình” ...

Ngay cả khu ngồi chung cũng chia vách khéo léo, từng góc đều có thiết kế có dụng ý.

Ban đầu khi sửa sang, ông chủ Thường là muốn nâng tầm đẳng cấp.

Ai ngờ đâu, giờ món ăn chủ lực lại là…

Tỏi nghiền hấp cà tím, trứng vịt muối, rau cải muối xào tóp mỡ…

Cái này, cái này…

Nhìn không ra “cảnh giới” gì luôn ấy chứ!!!

Nghe ông chủ phàn nàn, mấy quản lý cũng gật đầu:

“Đúng là tên món có hơi... thô quá.”

“Thế ông chủ tính sửa sao? Trứng vịt muối giã tỏi đổi tên thành... Đông Mai Vấn Tuyết hả? Còn tóp mỡ xào cải non đổi thành... Lục Dã Tiên Tung luôn chắc?”

Ông chủ Thường: !!!

Lập tức quay phắt sang nhìn quản lý kia, nghẹn mãi mới bật ra một câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-836-dong-mai-van-tuyet.html.]

Thao Dang

“Mẹ nó! Cậu đúng là nhân tài!”

Nói thật thì… đúng là trúng ý anh ta luôn.

Chỉ là, không hiểu sao, từ miệng người khác nói ra, lại nghe... sượng sượng kỳ cục sao đó.

“Quá điệu rồi!” Một quản lý khác buông lời thẳng thắn.

“Chuẩn luôn! Đặt kiểu đó xong khách sao mà gọi nổi? Quá màu mè, thiếu thực tế.”

“Ông chủ ơi, hay đừng làm khó nữa, mấy cái tên đó viết ra, chính nhân viên cũng không nhớ nổi đâu. Với lại, anh cũng không định viết trong ngoặc thêm tên gốc chứ? Viết vậy thì... hơi thừa quá rồi đó nha!”

Có người còn nhỏ giọng lầm bầm:

“Trang trí kiểu 'heo mẹ mặc áo n.g.ự.c' ấy, chẳng bằng làm thêm chút món ăn thực tế còn hơn.”

Ông chủ Thường trừng mắt nhìn cô ta một cái.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cũng thấy… hơi sai sai thật. Suy tính một hồi, dứt khoát vung tay nói:

“Thế này nhé, sau này nhà hàng mình có khả năng đón tiếp khách nước ngoài đấy! Có mấy đối tác đã nhắn với tôi là muốn tới đây bàn chuyện.”

Phòng riêng ở quán có đầy đủ phong cảnh, bàn trà, bàn cờ, bàn tiệc, máy chiếu, rèm kéo... từ đầu đã nhắm tới khách cao cấp.

“Nhân viên khu phục vụ để ý một chút, xem ai có ngoại ngữ tốt thì cho đi đào tạo có lương. Sau này lên chức, tăng lương luôn.”

“Bộ phận hậu cần thì làm lại menu. Đầu danh mục cứ sắp mấy cái tên kiểu Đông Mai Vấn Tuyết, Lục Dã Tiên Tung ấy vào cho tôi. Sau đó dịch ra tiếng Anh, phần này đừng tiết kiệm, dịch phải có văn, có phong cách, theo đúng chuẩn Tín – Nhã – Đạt!”

“Tương lai là mình phải vươn ra quốc tế đấy!”

Ông chủ Thường vừa nói vừa hào hứng xoa tay, cả người tràn đầy khí thế.

Dạo này nhà hàng ngày nào cũng đông nghịt, tiền kiếm không thiếu, nhưng nếu có thể đưa ẩm thực Trung Hoa chính thống ra thế giới, thì cảm giác thành tựu đó… khỏi phải nói luôn!

Chỉ là phía hậu cần mặt mày đầy u sầu:

“Ông chủ ơi, tôi chỉ là một hậu cần nhỏ nhoi trong nhà hàng, làm menu thì tôi còn làm được, tìm người dịch cũng ráng được, mà anh bắt phải đạt chuẩn Tín – Nhã – Đạt á, etôim biết tìm ai bây giờ?”

Người đủ khả năng làm vậy, thử nghĩ coi?

Một người làm hậu cần gọi tới bảo: “Chú ơi, dịch giúp cái menu nhà hàng”… người ta nghĩ gì?

Ông chủ Thường cũng nghẹn họng, nói thật chứ, một người mở nhà hàng như anh ta, người quen “nghệ thuật nhất” mà anh ta biết, chính là kiến trúc sư từng vẽ thiết kế nhà hàng.

Mà người đó cũng phải nhờ nhiều mối quan hệ và tiền cực nhiều mới mời được về.

Lúc này, người bên bộ phận bán hàng bỗng nghĩ ra:

“Ông chủ, khách hàng của mình có người phù hợp đấy, có một ông lão hay ngồi ăn ngoài đại sảnh, nghe bảo hôm trước có biên tập đến tận nơi nhờ ông ấy viết lời tựa cho sách.”

Bên phòng trà cũng nhớ ra:

“Trong số khách trà của mình, cũng có một người chuyên nghiên cứu văn học nước ngoài…”

Hai người vừa dứt lời liền nhìn sang ông chủ Thường.

Ông chủ Thường cau mày, nghiến răng nói:

“Mai mốt họ tới, lập tức báo tôi. Tôi đích thân đem một mâm ‘gia yến trân phẩm’ tới, rồi hẵng bàn chuyện sau!”

Còn bên phòng trà à?

Cũng gửi ‘gia yến’ luôn, nhưng trà thì… khỏi mơ!

Họp xong, ông chủ Thường rảnh tay lại mon men xuống bếp, tiện thể dạo một vòng. Vừa đi vừa thấy lão Tiền đang ôm một chai rượu, mơ màng nói:

“Nếu nhà mình mà có được rượu ủ lâu năm của cái nhà đó, thì tuyệt biết mấy…”

Ông chủ Thường giật mình:

“Cái nhà nào?! Thầy Tiền, chúng ta là người một nhà, đừng giấu nhau nhé!”

Lão Tiền sững người:

“Thì nhà lão Tống chứ ai… Ông chủ không biết à? Hôm trước Tiểu Tưởng còn gọi điện cho tôi, nói đó là rượu trần gian khó kiếm, trời đất hiếm có, vậy mà… không cho tôi nếm một ngụm nào!”

“Tôi còn tưởng là anh mua được cơ… Dù sao cũng là rượu nhà tự ủ, chắc sợ thủ tục này nọ không hợp pháp.”

Ông chủ Thường tức muốn nghẹn họng:

“Tống Đàm, đúng là… Tôi đã nói bao lần là bao thầu bao tiêu rồi, sao không nói với tôi là nhà còn có rượu ủ lâu năm nữa chứ?!”

Thủ tục gì chứ, tôi lo được hết mà!!!

Loading...