Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 837: Nửa đêm cùng “Cá Chạch đại ca”.

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:53:03
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông chủ Thường thì dù có năn nỉ dỗ ngon dỗ ngọt cũng không moi được hũ rượu quý kia, nhưng Cá Chạch đại ca thì nửa đêm bỗng đẩy vợ sang một bên, rón rén ngồi dậy như kẻ trộm.

Lén lút rời khỏi phòng ngủ, lặng lẽ đeo ba-lô cần câu lên lưng, mở tủ lạnh thật cẩn thận, lấy ra một gói rượu nếp cái quý giá như bảo vật.

Rồi thì giữa đêm khuya, chỉ còn vang lên tiếng “cạch” nhẹ nhàng khóa cửa.

Ba giờ sáng, Cá Chạch đại ca lái chiếc BMW lần theo định vị, ghé tới một ao thiên nhiên trong ngóc ngách hoang vu, nơi đã có một nhóm người mặc áo khoác dày, ủng cao cổ, chẳng sợ rắn rết muỗi mòng, đang xô đẩy bụi rậm lau sậy ven bờ, soi đèn pin tụ lại.

“Đến rồi à?”

“Có, có đây!”

“Mang đồ theo chưa?”

“Yên tâm! Biết mấy ông đang chờ món này mà, sao lại quên được?”

“Cái ông nói lần trước là thật không đấy? Mồi này ghê gớm vậy sao?”

“Bao nhiêu năm anh em, tôi lừa mấy ông vì mấy chuyện vặt này làm gì? Không phải anh em thì tôi đã chẳng nói!”

“Đừng xì xào nữa, anh em ai cũng sẵn sàng rồi, ông nói thử sao đây? Chứ chẳng lẽ bắt tụi này thử mồi giùm ông?”

Giữa vòng tròn, Cá Chạch đại ca đội đèn pin trên trán, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý. Khuôn mặt đen nhẻm phản chiếu chút ánh sáng nhạt:

“Thử thế nào à? Mấy ông né ra cho tôi một chỗ câu, tôi sẽ thả mồi ở đó. Mấy ông đừng có thò cần qua.”

“Tới sáng mà tôi không câu được chục con cá, thì thôi khỏi thử tiếp. Nhưng nếu câu được, tôi chia mồi cho anh em, cùng nhau test hiệu quả.”

“Nếu hiệu quả ngon lành, mai mốt nhà kia có đào giun, tôi sẽ tìm cách cho mỗi người ba con!”

Dù có phải trả giá cao, anh ta cũng sẽ lo cho anh em đến nơi đến chốn!

“WTF!”

“Giun mà cũng đem ra đặt cược? Thật không đấy?”

“Ông đáng lẽ phải đưa sớm rồi! Bữa đó ông xé nửa con giun, câu được con cá hơn mười ký, tụi tôi nói ông bao lâu rồi mà ông tiếc hùi hụi!”

“Đúng vậy! Phải nói trước chứ. Mà tôi cũng bỏ công tìm ra cái ao hoang này, nổi tiếng là khó câu đó nha. Không quan trọng kết quả, nhưng giun thì đừng có xù nợ!”

Trên đường tới đây, Cá Chạch đại ca đã ngửi cái mồi trộn kia không biết bao nhiêu lần, cái mùi rượu thơm phức ấy! Nếu không sợ bị kiểm tra nồng độ cồn, anh ta thật sự muốn… l.i.ế.m thử một phát.

Giờ mà nói tự tin thì không ai qua mặt nổi anh ta.

“Yên tâm! Nếu hôm nay mồi này không hiệu quả, mấy ông muốn gì, tôi cũng chịu!”

Vừa nói, vừa chọn vị trí dưới sự chỉ dẫn của đám bạn.

Lót sẵn ghế gấp, cần câu chuẩn bị xong xuôi, mở túi nylon ra, kìm nén hương thơm ngào ngạt của rượu, rồi bốc một nắm mồi trộn, nắn thành viên to…

Định ném xuống, thì Cá Chạch đại ca lại ngẫm nghĩ, không nỡ.

Anh chia cục mồi ra làm đôi.

Giữ lại nửa lớn hơn, chỉ lấy phần nhỏ ném xuống điểm câu.

Anh em xung quanh: …

Một người nhìn anh ta, lắc đầu:

“Ông nghiêm túc đó hả? Nhìn ông keo kiệt kìa! Mồi có ngon mấy thì cũng phải cho tụi nó ‘nếm thử’ chứ, như vậy mới dụ được cá!”

“Ai đời ‘thả mồi’ mà dè sẻn vậy!”

“Ông không hiểu.”

Mặt Cá Chạch đại ca nghiêm túc như thánh nhân:

“Thứ này thiệt sự rất đỉnh. Tương lai khéo còn khó mua nữa ấy chứ. Tiết kiệm dùng là chuẩn không cần chỉnh.”

Phải nói là… cái tính ki bo của nhà họ Tống, anh ta đúng là học được tinh túy.

Đang nói, bên cạnh có người đưa qua một hộp nhỏ.

Thấy anh ta "ki bo quá đáng", một ông anh khác tỏ ra hào phóng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-837-nua-dem-cung-ca-chach-dai-ca.html.]

“Tôi xem Douyin thấy có người hướng dẫn làm mồi kiểu cổ truyền, tôi thử rồi, cũng khá ra phết. Nè, ông thử xem.”

Cá Chạch đại ca nhìn hộp mồi kia, chẳng hiểu sao trong lòng lại trào dâng một tia kiêu hãnh.

Mồi này ngửi thôi đã không muốn ăn, cá nào thèm ăn chứ? Thua là cái chắc!

Anh ta dứt khoát đẩy hộp mồi trả lại, tràn đầy tự tin:

“Không cần đâu, tôi có mồi xịn hơn.”

Cá Chạch đại ca vừa nói vừa mở túi nylon ra lần nữa, mượn ánh sáng từ đèn pin cẩn thận lấy ra một hạt cao lương mập mạp, sau đó cẩn thận móc lên lưỡi câu.

Nhưng mà hạt này… nhỏ quá. Nghĩ ngợi một hồi, anh ta bèn móc thêm hai hạt nữa xâu cùng lên lưỡi câu.

Trong ánh mắt không thể tin nổi của mấy ông bạn bên cạnh, anh ta thản nhiên vung cần câu ra xa.

Ổn áp!

Trăng sáng như nước, mặt ao lấp lánh gợn sóng lăn tăn. Gió đêm mang theo sương lạnh khẽ lùa qua những bờ lau lách và cỏ dại, trong bụi thỉnh thoảng vang lên những âm thanh rì rào xào xạc…

Mấy tay câu cá ngồi tản ra quanh ao, tai đeo tai nghe bluetooth nghe sách nói, bên cạnh là bình trà đặc, cần câu dài và mảnh cắm thẳng đứng xuống mặt nước, cảnh tượng yên bình đến lạ.

Bỗng nhiên, giữa không gian im lặng ấy, có người hét to một tiếng:

“Ối giời ơi!!”

Người đeo tai nghe còn chưa kịp nghe rõ, chỉ thấy bóng người kia bỗng bật dậy, sau đó nhanh chóng kéo cần:

“Dính rồi dính rồi dính rồi!!”

Dính cái gì?

Cá chứ còn gì nữa, má ơi!!

Cá Chạch đại ca suýt nữa vì sung sướng mà phát nổ!

Tại sao gọi là Cá Chạch đại ca?

Vì tay nghề câu cá của anh ta tệ khỏi bàn luôn! Người chọn bạn mà chơi, người như anh ta, đám ngồi quanh ao tối nay, toàn là “cá mù danh tiếng lẫy lừng” trên các diễn đàn!

Vậy mà hôm nay, móc mồi chưa tới 10 phút, lại có cá cắn câu?!

Trong ánh trăng lấp lánh, sợi dây câu gần như vô hình bay lượn giữa không trung. Con cá trắm nặng cỡ 3kg, vảy trắng bạc lấp lánh ánh trăng, quẫy đuôi liên tục giữa không khí, suýt nữa rớt khỏi lưỡi câu!

Cá Chạch đại ca trong đời chưa từng có vinh quang như vậy!

Tim anh ta đập thình thịch như trống trận, tay cầm cần run lẩy bẩy. Nhưng c.uối cùng, giữa ánh mắt trầm trồ của đám anh em bu lại xem, anh ta vẫn thắng lợi, thả gọn con cá to ấy vào cái thùng đắt đỏ mà từ trước tới giờ toàn để trống.

Mới có mấy phút thôi mà!

Cả đám xúm lại bàn tán ầm ĩ:

“Trời đất, cái này phải ba bốn ký á?!?”

“Quá đỉnh! Ao thần linh hôm nay chiếu cố ông rồi đó, nhanh gì mà nhanh vậy!”

Thao Dang

“Hồi nãy xém rớt rồi! Ông sai là vung cần quá mạnh, phải từ từ kéo mới đúng!”

Cá Chạch đại ca giờ đã cười toe toét không thấy tổ quốc, vừa phấn khích vừa lắp bắp:

“Tôi quên mất… đâu có kinh nghiệm gì đâu… mới có chưa tới mười phút… tôi vừa thả mồi xong…”

Đang nói tới đây bỗng tỉnh lại, vội vàng sắp xếp lại lưỡi câu, móc thêm ba hạt cao lương lên, rồi quay sang quát:

“Tản ra đi tản ra! Ai về chỗ nấy, đừng có hù cá của tôi chạy mất!”

Lẩm bẩm một câu:

“Phải tranh thủ lúc mồi còn chưa tan hết mới được!”

Nói xong lại phóng cần ra xa, động tác gọn lẹ.

Nhưng mà… ngồi không yên!

Cá Chạch đại ca lục tục lấy điện thoại ra, tay trái giữ khung cần, tay phải tranh thủ chụp hình con cá trắm vừa bắt được, bắt đầu hí hoáy đăng lên story:

[Vận may tối nay không tệ, vừa buông câu bảy tám phút đã dính một con…]

Còn chưa gõ xong, khóe mắt đã liếc thấy cái phao câu phát sáng đắt tiền lại khẽ động đậy!

Loading...