Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 840: Rốt c.uộc ai mới là gian thương.

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:53:09
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bán mồi câu?!

Trương Yến Bình cau mày nhìn Cá Chạch đại ca, rồi quay sang ông chú Bảy:

“Trong mồi nhà mình có trộn giun ạ?”

“Phì phì phì!”

Ông chú Bảy phản đối kịch liệt, không thể để có người sỉ nhục tay nghề của ông như thế được!

Dù chỉ là mồi đánh ổ đơn giản, thì cũng phải là hạt đậu, gạo, ngũ cốc phối trộn chuẩn chỉnh, chứ làm gì có chuyện trộn giun tươi?!

Làm vậy là phá hoại sự cân bằng giữa ‘chay’ và ‘mặn’ đấy biết không?!

Thế là Trương Yến Bình càng bối rối:

“Không có giun, thì trong mồi có cái gì khiến nó thành mồi câu được chứ?”

Lẽ nào do mình không biết câu cá, nên kiến thức cũng lệch lạc?

Cá Chạch đại ca thì cứ tỏ ra tự hào pha chút khinh thường, lườm anh ta một cái:

“Anh là sinh viên trường top đấy, sao đầu óc lại giới hạn thế nhỉ?”

“Ai bảo phải có giun mới câu được cá? Cái hạt cao lương đó, xâu lên móc câu, không phải hiệu quả à?”

Trương Yến Bình:…

Ông chú Bảy:…

Ngay cả mấy cần thủ đang đứng nghe hóng chuyện cũng bỗng dưng… câm nín.

Tống Đàm nghe tới đây cũng tò mò:

“Gì cơ? Mấy anh câu bằng… cao lương á?”

Cao lương hạt tí xíu, dù có hấp rượu đến mềm nhũn, thì cũng đâu đáng để đem xâu lên móc câu đâu?

Còn là đồ ăn chay nữa kìa.

Quả nhiên giới cần thủ vô cùng sâu không lường được…

“Đúng vậy đó!”

Cá Chạch đại ca đắc ý cực độ:

“Là do tôi phát hiện ra đó nha!”

Nói tới đây, anh ta bỗng ngại ngùng:

“Lúc đầu… thì cũng không phải là tôi tham ăn gì đâu, là vì tôi cẩn thận thôi, anh hiểu mà?”

Tống Đàm nhíu mày, gật gù:

“Ừ ừ, anh không ham ăn… chỉ là cẩn thận thôi. Cẩn thận, cộng thêm… tò mò ha?”

Cá Chạch đại ca định đính chính, rồi lại thôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-840-rot-c-uoc-ai-moi-la-gian-thuong.html.]

“Tóm lại, với cái tâm thái ‘tò mò khoa học’, tôi thử cắn một hạt gạo trong mồi.”

Mà chỗ gạo đó là do Ông chú Bảy lấy đại một nắm trong bếp nhà xưởng, ăn ngon mới lạ!

Nhưng không ngờ, Cá Chạch đại ca thật sự cắn ra chút cảm nhận:

“Có lẽ do ngâm cùng rượu nếp, nhai có độ dai, khá lạ miệng. Thế là tôi lại nếm thử cả ngô, kê…”

Tống Đàm nghe tới đây không nhịn được liếc nhìn Ông chú Bảy một cái.

Nhà này ngoài bắp tự trồng ra, còn nơi nào dùng bắp khô? Chỉ có cái chuồng heo.

Ông chú Bảy đúng là không câu nệ tiểu tiết luôn.

Tóm lại, Cá Chạch đại ca kết luận:

“Chỉ có cao lương là ngon nhất! Mùi chuẩn nhất! Tôi còn không kiềm được mà ăn liền, à không, là chợt lóe ý tưởng sáng tạo nên xâu ba hạt lên câu thử xem sao!”

“Và mấy người đoán xem?”

Mắt anh ta long lanh:

“Xem story tôi chưa? Dưới 10 phút, một con cá to tổ chảng!!!”

Thao Dang

“Coi story tôi đi, mấy con cá đó toàn là nhờ cao lương đấy!”

Anh còn nhiệt tình phân tích dữ liệu:

• “Ba hạt: hiệu quả nhất! 10 phút một con cá to!”

• “Hai hạt: tạm ổn, mùi nhạt hơn, nên chừng 15–20 phút mới có cá.”

• “Một hạt: tiết kiệm, nửa tiếng câu ngẫu nhiên, có thể dính cá nhỏ, cũng có thể cá to.”

Thái độ nghiêm túc như làm thí nghiệm khoa học.

Anh ta còn bổ sung:

“Bọn tôi thử ở ao thiên nhiên ít người câu, cá ‘rất thông minh’, thế mà vẫn hiệu quả. Nếu đem qua hồ câu hay khu du lịch, hiệu quả chắc còn khủng hơn!”

Tống Đàm nghe mà há hốc mồm, đánh giá anh chàng này từ đầu tới chân:

“Cái kiểu tính toán, phân tích, không lãng phí chút gì… đúng là cùng một m.á.u với nhà họ Tống rồi!”

Trương Yến Bình thì đang nghĩ:

“Nếu gom riêng hạt cao lương trong rượu nếp để bán thì cũng không tệ… nhưng mà, bán sao? Bán từng hạt thì lố quá không?”

c.uối cùng vẫn không cam tâm:

“Vậy làm mồi đánh ổ thì không ổn à?”

Cá Chạch đại ca do dự rồi đáp:

“Không phải không ổn… đánh ổ thì đúng là cá bu đầy lên như lũ, nhưng!”

“Chúng nó chỉ ngửi chứ không cắn mồi khác đâu! Trừ khi quăng lưới bắt, mà quăng lưới thì còn gì vui nữa? Đó đâu còn là ‘câu cá chân chính’ nữa? Nhạt nhẽo lắm!”

Loading...