Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 842: Khoai đỏ khoai trắng.

Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:41
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mà cái củ khoai lang có thể nướng chín bằng nồi chiên không dầu trong 40 phút, chắc chắn không phải là cái mà Kiều Kiều đang ôm hai tay.

Cậu hí hửng nhìn củ khoai trong tay, rồi nhanh nhẹn rút cành cây ra cạo bớt lớp bùn đất trên đó:

“Cái này con đem cho Đại Vương ăn!”

Lúc này, Tống Hữu Đức vừa kéo dây khoai đi tới, thấy vậy liền cười cười:

“Cái ổ này nhìn qua là khoai vỏ đỏ rồi, con muốn ăn thì đổi chỗ khác mà đào. Vỏ đỏ ăn sống dễ nghẹn lắm.”

“Dạ được ạ!” Kiều Kiều đã bỏ củ khoai to vào rổ, rồi vừa kéo gốc khoai vừa cào đất, còn vừa nói:

“Vậy con đào cho mỗi bạn một củ, đào xong con sẽ đổi chỗ, con muốn ăn sống.”

Còn đang nói, thì nghe Vương Lệ Phân gọi từ luống khoai phía trước:

“Kiều Kiều, qua đây đào nè. Cái này lộ ra là vỏ trắng đó, khoai vỏ trắng ăn sống giòn ngọt lắm!”

Kiều Kiều nghe xong lập tức quăng ổ khoai vỏ đỏ sau đầu, phóng như bay qua mấy luống khoai.

Cảnh tượng như vậy khiến dân tình trong livestream vừa ghen tị vừa chua chát:

[Cho tôi đi, tôi không kén chọn đâu!]

[Tôi mê khoai đỏ hấp lên ăn! Không mê khoai trắng nước nát đâu!]

[Tôi tôi tôi! Streamer nhìn tôi nè! Tôi cũng mê ăn sống!]

[Mấy giống khoai cũ này chắc ăn sống giòn ngọt dễ nhai lắm ha? Chứ mấy loại khoai mật, khoai than bây giờ ăn sống cứng quèo, chán lắm!]

[Khoai chín mới ngon! Khoai mật là đỉnh! Giống cũ to quá, ăn không hết một mình]

[Nói mới nhớ, trời sắp lạnh rồi, nhà streamer chắc chuẩn bị nấu cám cho heo rồi hả? Hồi nhỏ nhà tôi toàn xắt khoai đỏ bự ra nấu cho heo ăn]

[Đáng ghét! Nghĩ tới mấy con heo được ăn khoai ngon hơn mình là tôi lại thèm lẩu thịt heo rồi đó!]

Mấy hôm trước mới mưa, mặt đất thì khô nhẹ nhưng bên dưới vẫn còn ẩm. Kiều Kiều cầm nhánh cây cào một cái, dù có trầy xước cũng không sao, vì định ăn liền mà.

Rất nhanh, cậu đã moi lên được một ổ siêu bự!

“Woa!”

Cậu vui mừng reo lên: “Chúng nó mọc đẹp quá trời luôn á!”

Cũng phải thôi, ổ khoai vỏ trắng này đúng chuẩn "khoai báo ân" luôn! Hai đầu nhọn, giữa phình to, chỗ to nhất đường kính tầm bảy tám centimet, chính là dáng khoai lý tưởng nhất!

Đã vậy còn đồng đều, củ nào cũng tròn mẩy, không sẹo, không sần sùi...

Kiều Kiều sung sướng hết biết, ngồi bệt luôn xuống đất bắt đầu chia phần:

“Cái này đem chôn tro nướng, cái này đem hấp, cái này nấu cháo khoai, cái này con ăn sống, à còn phần của chị nữa!”

“Còn phải làm khoai sấy! Phải xắt dày một chút, sấy kiểu nửa khô nửa dẻo, cắn một miếng là ngọt lịm luôn! Không quá cứng, lại dai dai…”

Cả livestream như muốn khóc luôn.

[Tôi biết mà! Không hề báo trước tự nhiên lên sóng, hoặc là khoe đồ ăn, hoặc là chuẩn bị ăn đồ ngon.]

[Hu hu hu tôi cũng muốn ăn!!]

[Ổ khoai này tròn trịa đúng chuẩn thật! Mà còn to nữa, hấp trong bếp đất quê nấu xong chắc thơm lắm luôn]

[Nói tới khoai sấy là nhớ hồi nhỏ ăn rồi, mới phơi vài hôm ăn ngon lắm, phơi lâu thì hết ngon.]

[Tôi cũng nhớ! Muốn để dành ăn Tết nên phải phơi cho thật khô thật cứng, có miếng khoai nhét vô miệng nhai mà phải nhai nửa tiếng!]

[Tết hồi nhỏ thiếu thốn đồ ăn mà! Mẹ tôi đêm ba mươi thắp nến, cầm miếng lưỡi cưa đốt trong nhà làm kẹo đường đó]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-842-khoai-do-khoai-trang.html.]

[??? Ba mươi Tết thắp nến là… không có điện hả? Làm kẹo đường để làm gì?]

[Hahaha, người phía trên nói là biết nhỏ tuổi liền!]

[Thắp nến để đốt lưỡi cưa, lưỡi cưa nung nóng rồi dùng để hơ ni-lông hàn miệng túi.]

[Hàn túi là vì nhà ai cũng mua đường cát rời về chia nhỏ ra đóng gói mà!]

[Trời ơi, ký ức tuổi thơ sắp biến mất rồi! Một chai rượu, một bịch đường... Đi chúc Tết hết vòng, tới rằm lại thấy đồ quay về nhà mình.]

[Ối giời ơi, đang nói khoai mà lạc đề tới Tết luôn rồi… Giờ tôi chỉ muốn ăn khoai thôi!]

[Streamer có bán khoai sấy không đấy?]

[Tức ghê, không thì để tôi thế chỗ Đại Vương cũng được, chừa củ khoai to đó cho tôi đi.]

Thao Dang

[Tò mò ghê, sao hồi nhỏ tôi phơi khoai sấy toàn màu vàng xám, không phải màu cam óng mật như bán bây giờ…]

Chỉ vài củ khoai lang xuất hiện đơn giản vậy thôi mà đã lập tức châm ngòi cho sự nhiệt tình bùng nổ của phòng livestream. Mọi người thi nhau nói, người thì kể lại kỷ niệm xưa, người thì bàn chuyện ăn Tết, rõ ràng là rất có cảm giác được tham gia.

Nhưng cái cảm giác ấy, Kiều Kiều thì hoàn toàn không có.

Cậu sinh ra vào thời nhà ai cũng có điện thoại Nokia rồi, ký ức lắm thì chỉ nhớ được mỗi chuyện thi thoảng bà nội thường đem khoai vỏ đỏ ra xắt lát, bày lên phên tre phơi nắng. Phơi được một hai hôm, gỡ xuống ăn thì cũng chẳng ngon là bao, chỉ nhớ trên mặt khoai kết một lớp tinh bột trắng trắng.

Nhưng cậu không đọc bình luận, nên cũng chẳng nhớ nhung chi chuyện xưa. Chỉ là lúc này hơi buồn rầu phát hiện: dù ổ khoai này to và nhiều thật, nhưng tính hết phần cho chị, cho cha mẹ rồi thì… rõ ràng vẫn chưa đủ.

“Con phải đào thêm một ổ nữa!”

Cậu cầm c.h.ặ.t nhánh cây, cực kỳ nghiêm túc.

Bà nội cười hì hì: “Vậy thì đào ngay luống này đi, chắc toàn khoai vỏ trắng đó. Đào xong đem về nhà mà ăn, ông bà không thích ăn đâu.”

“Sao vậy ạ?” Kiều Kiều ngẩng đầu ngạc nhiên.

Bà nội vừa nhanh tay cắt dây khoai, vừa nhẹ nhàng nói:

“Hồi còn trẻ ăn phát ngán luôn rồi!”

“Còn cha con á, hồi nhỏ chẳng có gì ăn, ngày nào cũng là gặm khoai, không thì lên núi kiếm trái rừng… khoai thì nóng bụng, trái thì chua lè, càng ăn càng đói… Bởi vậy bọn ta không mê nữa.”

Kiều Kiều chớp mắt ngơ ngác, không hiểu tại sao lại không có gì ăn. Ở nhà, lúc chị còn đi học cũng thường hay mua đồ ăn vặt cho cậu mà.

Dù thế, cậu cũng không hỏi thêm. Người lớn hay có mấy chuyện bí mật kỳ lạ không kể được, phải lớn lên mới hiểu. Nhưng giờ cậu chỉ muốn… ăn khoai thôi!

Thế là cậu cúi đầu, tiếp tục cầm nhánh cây xới đất đào khoai, theo cái hố vừa moi xong lúc nãy.

Tống Hữu Đức kéo bó dây khoai ra lề đường rồi quay lại, thấy Kiều Kiều hăng hái làm việc thì không nhịn được lẩm bẩm:

“Thằng ngốc này, đợi nhổ xong dây khoai thì lấy c.uốc mà đào, còn cứ cầm cái cành cây khều lên khều xuống làm gì…”

“Thôi đi!” Vương Lệ Phân trừng mắt liếc ông một cái: “Trẻ con vui là được rồi… Lát nữa ông mở điện thoại coi có ai rảnh không, nhờ tới phụ tay. Mình gom mớ dây khoai này cho gọn đi.”

Bà vừa nói vừa lật lên một tầng dây khoai:

“Nhìn nè, mấy đoạn trên vẫn còn non lắm, ăn được.”

Tống Hữu Đức gật đầu:

“Được, để tôi hỏi Đàm Đàm, gọi mấy ông bạn già chuyên đan chiếu đó tới luôn, đãi bữa cơm chiều, nhờ họ giúp gom nhiều dây khoai một chút.”

Ông vừa nói, vừa nhìn mảnh ruộng khoai trước mắt, không kìm được mà đứng thẳng người, cao hứng mơ mộng:

“Sắp tới trời lạnh rồi phải nấu cám cho heo ăn, có đống khoai này thì chắc tiết kiệm được khối tiền đấy!”

Ngay lập tức, phòng livestream bỗng nhiên bùng nổ:

[Heo ăn được, tại sao tôi lại không?!]

Loading...