Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 844: Tâm tư của bà cụ Chu.

Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:45
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thầy giáo Kiều Kiều thì không màng trách nhiệm, ngồi đó làm chuỗi vòng, từng chuỗi một đeo lên cổ bà nội, khiến cho bà cụ đầu bạc phơ trở nên lòe loẹt, lủng lẳng như cái đèn lồng. Nhưng trong mắt đám ông bà già đang ngồi quanh đó thì chuyện này chẳng có gì to tát.

Trẻ con mà, thích chơi như vậy thôi.

Ngược lại, mấy ông bà cụ ngồi thành vòng, tám chuyện ríu rít, trông thì có vẻ già nua chậm chạp, nhưng tay chân thì lanh lẹ khỏi nói.

Từng sợi dây khoai lang rối rắm nhanh chóng được tháo gỡ, vuốt thẳng, ông bà chỉ cần liếc mắt một cái là biết dây nào còn non ăn được, dây nào già rồi thì chỉ nên cho heo ăn.

Đợi đến khi đống dây dài ngoằng được phân loại xong, vứt qua một bên, họ lại tiếp tục xử lý phần dây đã chọn lọc, tay lật lá, bẻ từng nhánh khoai gọn gàng.

“Pặc pặc pặc pặc” động tác vừa nhanh gọn, lại có nhịp điệu, khiến lũ học sinh đang mất tập trung trong phòng livestream cũng bị c.uốn theo.

Mà công nhận, cái tiếng "pặc pặc" nghe trúng nhịp cũng khá vui tai ghê!

Chỉ tội nghiệp đám cư dân mạng trong livestream, ai nấy nhìn mà đau lòng đứt ruột:

[Lá kìa! Lá kìa!]

[Đừng có ngắt lá mà, ăn được mà!]

[Cho tôi cái lá đi hu hu hu, biết làm món lá khoai chua cay đó, bóp bóp rồi ủ là ăn được!]

[Khó ăn quá! Nhà streamer kén ăn quá rồi đó... Cái gì ngon ngon cũng cho heo ăn hết là sao?!]

[Ủa đang nói gì vậy... Streamer ăn được dây khoai lang là tôi đã thấy khó tin rồi, giờ mấy người còn đòi cả lá nữa hả?]

[Ừa ừa… có cần vậy không…]

[Hu hu hu nước miếng tôi nhỏ đầy đất rồi mà vẫn chưa mua được mẻ khoai muối nào hết]

[Tôi thề rồi đó, mai sáng dậy liền, đặt ba cái báo thức, đi chợ săn bằng được dây khoai muối!]

[Lướt hết app ship đồ từ màu vàng tới màu xanh, không có chỗ nào bán món khoai chua cay hết á!!!]

[Chắc mỗi mình tôi ăn no mới vô xem, chứ cái cảnh này đúng là trị tận gốc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế luôn]

Thật mà nói, mấy bó dây khoai vuốt xong, cong cong đều nhau, xếp ngay ngắn trong rổ sạch bong, nhìn thôi đã thấy hài lòng dễ chịu!

Còn mớ lá bị ngắt cũng không uổng phí, có bà cụ tay chân lanh lẹ gom lại thành đống, tiện tay túm cái thớt cũ, “cộp cộp cộp” băm nhuyễn rồi cũng cho vô rổ, đưa cho Kiều Kiều:

“Ngoan, mang về cho gà vịt ngỗng nhà con ăn đi.”

Còn những đoạn khoai không chọn, cùng với mấy cọng già cứng, lá héo trên đầu, cũng không để uổng.

Tống Hữu Đức bèn gọi một ông cụ khác hỗ trợ, rồi lôi từ góc nhà ra cái d.a.o c.h.ặ.t, phải nói thật, cái nhà xưởng trên núi này nông cụ đúng là nhiều thật!

Hai người một vuốt, một c.h.ặ.t, phối hợp trơn tru vô cùng, chẳng mấy chốc đã băm ra được một rổ đầy. Có điều lần này không đưa cho Kiều Kiều nữa mà chuyển thẳng lên xe ba bánh, Tống Hữu Đức phân công:

“Cho heo nhà mình nửa rổ, còn lại chia cho đám bò dê ngoài bãi sông.”

Dù sao thì heo cả ngày chỉ quanh quẩn trong chuồng, không sướng như bò dê được ra đồng ăn cỏ mướt mát.

Còn cái rổ khoai đỏ Kiều Kiều đào được, giờ đã được Địch Tiểu Phượng bên nhà bếp kỳ cọ bằng bàn chải sắt cho sạch bong kin kít. Khoai đỏ chất một đống, khoai trắng một đống, cô ta còn nhanh tay gọt một củ đưa cho Kiều Kiều ăn thử.

Kiều Kiều sung sướng nhận lấy, vừa cắn một miếng, đôi mắt đã sáng rỡ, tiếng “rốp rốp rốp” giòn tan vang lên rõ mồn một qua micro cài cổ áo, khiến đám cư dân mạng bên kia màn hình trợn tròn mắt mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng…

[A a a a a Tôi cũng muốn ăn!]

[Hừ, có gì ghê gớm đâu, Tôi ra siêu thị ôm một thùng về ăn liền cho coi hu hu hu!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-844-tam-tu-cua-ba-cu-chu.html.]

[Cái gì ghê vậy, thầy giáo Kiều Kiều lại dạy thêm cho tụi mình một kỹ năng mới rồi, lúc update lại hồ sơ xin việc, phần kỹ năng sẽ thêm mục: ăn khoai sống.]

[Chỉ có mình tôi để ý sao, khoai lang trồng ra, từ gốc tới ngọn không phí một miếng luôn đó!]

[Giỡn à! Không nghe thầy giáo Kiều Kiều nói à? Cỏ dại nhổ trong vườn cũng phải gom lại đem ủ phân nữa kìa!]

[Đúng là tận dụng triệt để… mà tận quá thể đáng rồi đó!]

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ nói được tới đó thôi, vì chiếc điện thoại mới cứng của Kiều Kiều, trụ vững đến tận bây giờ, c.uối cùng cũng chính thức cạn pin.

Còn đám ông bà già trên núi thì đâu có rảnh tay nghỉ ngơi, xong việc ngoài sân thì lại rồng rắn kéo nhau vô bếp giúp Địch Tiểu Phượng thu dọn chén bát, mâm bàn. Một bên thì xuýt xoa nhìn tủ hấp tiệt trùng, một bên lại xuýt xoa nhìn cái mâm inox sạch bóng không tì vết...

Lại hít hà cái mùi thơm ngào ngạt từ nồi canh rau thịt mà đầu bếp Tưởng cặm cụi nấu nướng.

Mẹ ơi, chao ôi! Cái này mà không ngon hơn ở nhà ăn dưa muối chan mì thì tôi không tin!

Có điều, không phải trong thôn ai cũng vui vẻ hòa thuận như thế đâu.

Ví dụ như trong đám ông bà già mà nhà họ Tống mời tới, tuyệt nhiên không có mặt bà cụ Chu, người mà tiếng xấu vang xa đến tận đầu làng c.uối xóm.

Vì sao hả?

Vì sao người ta tới hùa với nhà họ Tống thì vừa có tiền lại được ăn cơm, còn con trai bất hiếu của bà ta, Chu Mao Trụ, tháng nào cũng chỉ mang gạo với bột mì đến để ngay cửa rồi phủi tay đi biệt…

Bà ta ăn gì hôm nay à?

Đậu đũa cũ rích xào sơ sài, ăn từ hôm qua tới giờ, cơm còn là cơm nguội để lại.

Đất vườn bà a không buồn trồng trọt, nên mớ đậu đó là bà ta lén đi hái trong vườn người ta phía trước đó!

Cơ mà đúng mùa sai bét, tìm cả buổi mới vớt được một nắm nhỏ, toàn là đậu già xơ cứng phải rút sợi từng trái, còn bắt ra được hai con sâu béo múp míp nữa.

Cũng may khi xào, bà ta đổ thêm nửa gáo nước, ninh cho kỹ nên mấy hạt đậu cũng mềm nhũn ra, ăn vào cũng tàm tạm.

Nhưng ngay lúc bà ta đang ăn đó, lại nghe tiếng mấy bà ngoài đường lớn la lớn: "Tối nay ăn bí đao kho thịt ba chỉ nha, còn có canh mướp nấu trứng, thêm món bí đỏ sợi xào nữa chứ..."

So với bên kia, mớ đậu già trước mặt bà cụ Chu đúng là thảm hại hết chỗ nói!

Nhưng mà… con ngỗng trắng to đùng nhà họ Tống dữ quá, lần trước bà ta bị nó mổ một phát, đau ê ẩm mấy ngày trời, giờ nghĩ tới là hết hồn, chẳng dám bén mảng nữa. Thế nên vừa nghe người ta bàn chuyện dọn khoai lang, mắt bà cụ đã sáng rực, bụng thì lộp bộp nghĩ kế.

Thế là bà cụ Chu ngồi nhà thắp đèn dầu, ráng rặn mắt chịu đựng tới tận nửa đêm, rồi cầm đèn pin lén lút ra khỏi cửa.

Thao Dang

Trời tối, rừng phía sau còn có con ch.ó to như trâu trấn giữ, bà ta không dám lội đường mòn, đành vòng ra đường lớn.

Mà đi đường lớn lên tới dốc núi cũng đâu có gần gì, bình thường nhà họ Tống toàn chạy xe máy điện, ba bánh các kiểu, bà cụ thì lụi cụi đi bộ, thở hổn hển cả quãng đường.

Ấy vậy mà còn chưa tới nơi, đã nghe có tiếng người trò chuyện. Bà ta rón rén mon men lại gần xem thử.

Hể? Trên núi đèn sáng trưng, còn có không ít người?!

Bà cụ Chu: …???

Thôn xóm ai thèm nói chuyện với bà ta đâu, nên bà ta chẳng hay biết gì hết. Làm sao biết được trên núi giờ đêm nào người ta cũng hái rau chứ!

Mà nửa đêm mới tới rồi quay về thì không cam lòng, đi thêm lần nữa thì chắc què giò mất. Bà cụ nhìn đống rau tươi rói ở đằng xa mà nước miếng muốn trào ra…

Thế là nghiến răng một cái, ngồi ngay vệ đường mà chờ!

Loading...