Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 845: Những toan tính lạnh lùng.
Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:47
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya tháng Mười, nhiệt độ đã xuống thấp. Bà cụ Chu ngồi bên rìa rừng, mặc hai lớp áo mà vẫn không ngăn nổi cái lạnh đang ngấm dần vào da thịt.
Bà ta tuổi đã cao, lại hay buồn ngủ, hôm nay còn cầm c.uốc định lên núi đào khoai lang, giờ vừa lạnh vừa mệt, càng ngồi càng run, càng lạnh càng díp mắt.
Phía trước, ánh đèn sáng trưng, hai bác tài vẫn còn đang vừa cười nói vừa húp từng thìa canh mướp nấu trứng nóng hổi.
Mướp thì mềm ngọt, trứng thơm béo, dầu ăn sôi lên tỏa hương ngào ngạt, dù cách xa vẫn như có thể ngửi được mùi thơm nức mũi. Bà cụ Chu nhìn mà lòng đầy ghen tức, tức đến nghẹn cả họng.
Cái nhà họ Tống kia! Dựa vào đâu mà giàu có thế hả, nửa đêm rồi vẫn có người lên núi hái rau?
Nhìn lại từng rổ rau xếp ngay ngắn, sạch bong không một cọng sâu, nằm gọn gàng trong rổ nhựa trắng mà bắt mắt quá chừng, khiến bà ta ngay lập tức quên sạch chuyện đào khoai.
Khoai lang thì được mấy đồng chứ!
Rau này mới có giá! Hứ, nhà họ Tống lén đem mấy đống rau này ra chợ bán, giá sỉ chắc cũng được một, hai tệ một cân ấy chứ!
Tâm bà ta bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, mắt cứ dán c.h.ặ.t vào chiếc xe phía trước đang chất đầy rau, bác tài đang hút thuốc tán chuyện bên cạnh, không thèm nhìn tới. Bà cụ Chu cầm c.uốc, nhích từng bước một về phía xe…
Ai ngờ vừa chạm tay vào cửa xe, chẳng hiểu sao bà ta thấy tê tê da đầu, theo phản xạ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong bóng tối phía xa xa, ba con ch.ó ta to tướng đang nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm về phía bà ta, trông cực kỳ hung tợn!
“Grừ…”
Thao Dang
Chính là Ngũ Bảo, Lục Bảo, Thất Bảo!
Ba đứa này canh giữ nhà xưởng trên núi đã được một hai tháng, chưa được lập công trạng gì nên trong lòng bứt rứt lắm rồi!
Giờ nửa đêm xuất hiện một bà lén la lén lút, cái mũi chó vừa ngửi một cái đã biết không phải người tốt! Thế là cả bọn học theo Đại Bảo, Đại Vương mà trợn mắt gầm gừ, ra oai dữ dội!
“Trời ơi mẹ ơi!”
Cái bóng ám ảnh của con Đại Vương nhà họ Tống còn in rõ trong lòng bà cụ Chu, bà ta đâu biết giờ chó nhà họ Tống rải khắp cả núi!
Thế là bà ta quăng c.uốc cái cạch, rồi với thân thủ linh hoạt chẳng thua gì thanh niên, c.uống c.uồng lăn quay chạy trối c.h.ế.t xuống núi!
Trên núi náo loạn cả lên, còn Tần Quân thì ôm laptop đứng một bên nhìn bóng người dưới chân núi, chỉ cười không nói gì.
Anh ta cúi xuống, xoa đầu ba chú cún một lượt:
“Làm tốt lắm!”
Rồi ý vị thâm sâu mà nói:
“Mai bảo Kiều Kiều mang đồ ngon lên thưởng cho tụi bây, rau trên núi nhà mình giờ đến cọng lá cũng có người muốn trộm, còn phải dựa vào tụi bây canh giữ đó!”
“Dù gì cũng là rau giá cao đã ký hợp đồng, trên giấy ghi rõ yêu cầu nghiêm ngặt, một chút sơ suất cũng không cho phép.”
“Nếu lần sau phát hiện có ai trộm rau, bất kể quen hay không quen, cứ cắn luôn! Cắn xong mình trả tiền viện phí, người ta phải đền tiền vi phạm hợp đồng, bồi thường tiền hàng, cả tiền công luôn.”
Mấy chú chó thông minh lanh lợi, tuy nghe không hiểu hết nhưng đại khái cũng đoán được ý. Thế là cả đám vênh váo sủa lên dữ dội:
“Gâu gâu gâu!”
Như là đang hưởng ứng lời chủ nhân.
Giờ đây chúng đã bảy tám tháng tuổi, lông lá bóng mượt, thân hình vạm vỡ. Bình thường thì trông ngu ngơ ngốc nghếch, nhưng lúc này kết hợp với lời Tần Quân nói, cả bọn trở nên hung hãn hẳn lên. Bộ răng trắng sắc nhọn lóe sáng dưới ánh đèn, trông như chỉ cần há miệng là có thể ngoạm bay cả tay cả chân!
Hung dữ cực kỳ!
Bên trong ruộng rau, có người thấy hơi căng thẳng liền dịch m.ô.n.g đổi tư thế, khiến Lý Lan Hoa ngồi bên cạnh không khỏi thắc mắc quay lại nhìn.
…
Chuyện này cũng chỉ là một màn chen ngang nhỏ thôi, mãi đến sáng hôm sau Tần Quân mới kể lại cho Tống Đàm nghe, mà cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Trương Yến Bình bên cạnh gầm gừ tức tối:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-845-nhung-toan-tinh-lanh-lung.html.]
“Cái bà già đó! Suốt ngày trộm gà bắt chó trong thôn, đến chó còn ghét, bà ta còn dám động tới rau nhà mình à? Mơ đi!”
Nói xong còn giơ tay lên đ.ấ.m đấm không khí:
“Không được, phải nhắc lại với mọi người chuyện camera giám sát trên núi mới được!”
Tần Quân thì lại cười cười:
“Thật ra, bà ta đến cũng đúng lúc lắm đó.”
Rau trên núi nhà họ Tống đã bị ông chủ Thường độc quyền bao tiêu, giá bán có thể lên đến 40 tệ một cân! Mà muốn vận chuyển xuống núi thì mất tới 7 tiếng đi đường, lại không có kho lạnh hay thiết bị làm mát sơ bộ, nên ông chủ Thường còn phải thuê hẳn xe chuyên chở lạnh, đủ thấy độ quý hiếm và quan trọng của mớ rau này là như thế nào rồi…
Nhưng... người trong thôn lại không hiểu chuyện!
Tham rẻ là bản tính của con người. Ngày ngày hái rau tươi rói, lúc đầu nghe nói là rau giá cao thì còn dè chừng, nhưng ruộng rau thì cứ hết đợt này đến đợt khác, hôm nay thu bên này, mai lại cắt bên kia.
Hẹ vừa cắt xong một lứa, ba ngày sau lại nhú lên được một đốt…
Trong hoàn cảnh quen thuộc như thế này, chẳng mấy chốc liền có người bắt đầu nảy sinh tâm tư nhỏ nhỏ.
Cũng không có ý gì xấu xa, chỉ là tiện tay hái thêm nắm rau mang về thôi mà! Sáng ra luộc ăn với mì cũng ngon chán.
Mà nói thật, kiểu hành vi này ở trong thôn thì cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Có lúc đi ngang ruộng nhà người ta, thấy rau mơn mởn, hô một tiếng là được nhổ vài cây mang về rồi.
Nhưng rau nhà Tống Đàm thì không được.
Tần Quân là người cẩn thận cực kỳ, từ lần đầu tiên có người nửa đùa nửa thật bảo “cũng cho tụi tôi hái thử hai cân rau về ăn chứ hả?”, anh ta đã âm thầm cảnh giác rồi.
Có điều chuyện này giao cho anh ta và Trương Yến Bình phụ trách, đúng lúc nửa tháng này là ca đêm của anh ta, nên cũng chưa phiền đến Tống Đàm.
Chỉ là trong lòng anh ta vẫn lấn cấn: lỡ mấy chú chó ngửi được mùi rau giấu trên người ai đó, mà người đó lại là người trong thôn, thì làm sao để xử lý vừa không mất mặt lại đủ sức răn đe người khác?
Trong bối cảnh ấy, bà cụ Chu xuất hiện quả thực là trời ban cơ hội!
Không tốn chút công sức nào, đã dằn mặt được cả đám! Nói lâu dài thì chưa biết, nhưng trong ngắn hạn thì ai nấy sẽ nghiêm túc làm việc đàng hoàng cho coi.
Haiz... Làm ăn trong thôn nó khổ cái kiểu vậy đó!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc gì cũng có hai mặt. Nếu không phải làm ngay trong làng mình, mà có người ngoài tới kinh doanh phát đạt, dân làng cùng nhau phá rối phá hỏng, đó mới thật sự là hỏng chuyện to!
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tần Quân đã tính toán hết đường đi nước bước, trong khi Trương Yến Bình vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ:
“Không thể để cái tư tưởng này lan ra được!”
“Tiền lương tụi mình trả không thấp, ăn uống từ trước đến giờ cũng chẳng kém gì ai! Mấy bữa nay tôi còn đang tính thời tiết chuyển lạnh thì nên tăng lương nữa kìa. Lỡ có người mở được đường này rồi, sau này người trong làng ai dám thuê dân mình nữa?”
Bởi lẽ nếu chỉ là nông sản thông thường thì không nói, nhưng rau quả nhà Tống Đàm, ai đã từng ăn rồi mà dám nói không thèm?
Cái rủi ro này không thể đánh cược được.
Còn Tống Đàm thì vô cùng hài lòng: thầy Tần Quân đúng là đa năng, còn chu đáo cẩn thận đến thế! So ra thì tiền ca đêm 1,000 tệ thật sự là... quá xứng đáng!
Tết năm nay, nhất định phải thưởng Tết hậu hĩnh thêm mới được.
Còn về cái nỗi lo mà Tần Quân đang ôm, thật ra Tống Đàm cũng không quá bận tâm.
Tóm được là cho nghỉ việc luôn!
Mà đừng quên, nhà ai trong thôn cũng còn đang chờ cô dẫn dắt vụ nhân giống cây ăn quả, còn cả mớ luống cải trắng trồng dở ngoài ruộng nữa kìa.
Không có cô ra mặt dàn xếp, dù củ cải nhà họ có ngon hơn xưa cỡ nào, chẳng lẽ thương lái người ta ngu tới mức tự nhiên móc tiền mua giá cao?
Cho giống là vì nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, là cho mọi người nếm được tí mật ngọt trước, để sau này dễ nói chuyện hơn.
Nhưng mấy lời như thế... nghe lạnh lùng quá, nên thôi, tạm thời cứ giấu cha mẹ đã.