Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 846: Muối dây khoai lang.
Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:49
Lượt xem: 122
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong thôn, chỉ cần muốn làm việc thì sẽ không bao giờ thiếu việc để làm. Khác biệt chỉ là: có gấp hay không, có mệt hay không mà thôi…
Đây này, mới sáng tinh mơ, mấy ông bà già mất ngủ đã khoác áo bông mỏng lục tục kéo tới sân nhà họ Tống kiếm việc làm rồi. Nhìn thấy vậy, Tống Hữu Đức – người mới dọn đến chưa được mấy hôm, liền thấy phức tạp trong lòng:
“Gì chứ, 20 tệ mà mấy người định làm cả ngày hả?”
“Chứ sao nữa!” Các bà cụ đáp tỉnh rụi: “Ông có cho hay không cho 20 tệ thì chỉ cần có cơm ăn là tụi này tới à nghen!”
“Đúng đó! Còn cái vụ đếm hạt cao lương thì sao? Bao giờ đếm vậy?”
Mà công nhận mấy người thành phố giờ cũng lạ ghê, mua gì không mua, lại đi mua… cao lương đếm từng hạt một?! Nhà họ Tống bảo bán 9.9 tệ free ship là chẳng lời đồng nào, mà nghe nói cái hãng Feng Feng gì đó ship đắt lắm, chắc chỉ để hút người theo dõi thôi…
Haiz, làm ăn mà, bất kể là online hay offline thì mấy bước đầu bao giờ cũng khó nhằn! Cái này thì họ hiểu mà!
Vương Lệ Phân vừa tắm nước nóng trong phòng tắm xong, phải nói chứ, nhà mới của Đàm Đàm ở thoải mái thật, tắm rửa ấm áp, lại còn có quạt hút mùi, hơn đứt cái nhà cũ của mình luôn.
Thế mới thấy, nghe lời con cái để tận hưởng một chút cũng là chuyện hay.
Giờ bà đang quấn cái mũ trùm đầu trông rất ra dáng, mà lớn tuổi rồi sợ lạnh nên mặc mấy lớp áo, rồi mới mở miệng nói:
“Hộp đóng gói chưa về, đếm xong cũng không có chỗ mà bỏ vô!”
Đúng lúc Trương Yến Bình tới nơi, lập tức nói:
“Đếm được mà ạ! Nhà mình có túi ziplock loại nhỏ nhất luôn, cứ đếm rồi cho vào đó, chiều hộp về thì mình chuyển sang!”
Từ ngày mở shop online, nhà chẳng thiếu cái gì, đặc biệt là nông cụ và các loại bao bì đóng gói, thứ gì cũng đầy đủ hết!
Nếu không có mấy cái nhà kho to trên núi, chắc cũng không đủ chỗ mà nhét đồ!
Có việc làm là ai nấy nhanh nhảu thấy rõ. Không cần Tống Hữu Đức phân công, người thì bày bàn, người thì kê ghế, Vương Lệ Phân còn múc vài ly nước trà từ thùng nước nóng, thơm nức mũi luôn!
Tới khi rượu nếp ủ sẵn rã đông được lấy từ tủ mát ra, mấy lớp bọt nhẹ nổi lên từ lượng rượu còn sót lại, cùng với mùi rượu thơm ngào ngạt từ cao lương đã ngâm mềm rồi cũng dần dần hoà lẫn vào hương trà trong sân, gần như không còn ngửi được nữa.
Ít ra thì nếu không dí sát mũi, với khứu giác đã kém của mấy cụ già thì cũng chẳng thấy mùi gì đáng kể.
Thế là sáng sớm này, sân nhà họ Tống lại rộn ràng náo nhiệt.
Thao Dang
Còn ông chú Bảy cũng không rảnh tay, đang cùng Kiều Kiều rửa dây khoai lang.
Từng rổ dây khoai lang đỏ au đổ vào thau lớn, nước mát lạnh ào ào tràn ra, rửa sạch từng chút bụi đất mà mắt thường không thấy được.
Thím Liên Hoa vừa dọn dẹp bếp xong, thấy bà mẹ chồng cũng đang cùng mọi người đếm cao lương, liền mím môi cười, nhanh chân tranh làm trước Kiều Kiều phần rửa rau.
Đôi găng tay cao su đỏ chót thoăn thoắt vò từng mớ dây khoai, nước chảy róc rách không dứt.
Vừa rửa, vừa quay sang nói:
“Sáng sớm nước lạnh lắm, con nít con nôi đừng có động vào.”
“Dạ?” Kiều Kiều ngơ ngác rụt tay lại:
“Nhưng thầy Tần nói, con gái không được để nước lạnh làm cóng tay mà…”
“Thím có đeo găng tay mà!”
Thím Liên Hoa động tác lanh lẹ, đã rửa xong lượt đầu tiên, giờ đang hai tay nhấc từng bó khoai, để ráo rồi chuyển vào nia bên cạnh.
Cảm xúc của thím với nhà họ Tống… khó mà nói hết bằng lời.
Chồng thì chẳng ra gì, suốt ngày tiêu xài rồi lăng nhăng với đàn bà bên ngoài, cả năm chẳng ngó ngàng gì tới mẹ ruột, càng đừng nói tới bà.
Con cái thì nói nghe hay lắm, nhưng hễ mấy đứa đàn bà ngoài kia đưa cho vài ba đồng bạc, là mềm nhũn người, chạy theo như không có xương sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-846-muoi-day-khoai-lang.html.]
Mà cũng chỉ là vài đồng bạc, đến giờ thím vẫn không hiểu nổi. Tự hỏi mình cũng đâu có chiều hư tụi nó, mà sao việc dạy dỗ lại ra nông nỗi vậy?
Vì chuyện này, thím đã từng quyết liệt, tới mức con cái cưới vợ lấy chồng cũng không chịu xuất tiền, dẫn tới cắt đứt liên lạc luôn. Theo lời người trong làng, làm cha mẹ thì dẫu con có sai cũng phải giữ mặt mũi cho chúng trong những chuyện lớn...
Nếu không phải khi đó đúng lúc người duy nhất tốt với thím, mẹ chồng, bị liệt, cần người chăm sóc, thì chắc thím Liên Hoa đã không cầm cự nổi nữa rồi.
Mà hiện tại, con cái ai nấy đều đã lập gia đình, ông chồng cũng biến mất biệt tăm hơn cả năm nay, còn thím thì lại sống với mẹ chồng thành ra như mẹ con ruột…
Không phải nói miệng suông, mà là mẹ chồng thím, tiền lương lãnh được đều đưa hết cho thím giữ!
Tiền nằm ở đâu, thì tình nằm ở đó.
Đêm khuya nhớ lại, thím đã mấy lần xúc động mà ôm gối khóc thầm.
Tất cả, đều bắt đầu từ lần tuyển người làm của nhà họ Tống.
Từ tận đáy lòng, thím Liên Hoa thật sự chỉ hận không thể làm hết mọi việc giúp nhà này. Nếu không phải vì còn muốn cho Kiều Kiều học nghề, thì thím đâu nỡ để cậu bé động tay động chân làm việc chứ!
Thím làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, mấy rổ to đùng dây khoai lang, thay nước rửa vài lần là đã sạch bong kin kít.
Tranh thủ lúc buổi sáng mặt trời còn dịu, thím mang đám dây khoai ra góc sân phơi gió. Bên cạnh còn có ớt đỏ đã rửa sạch, mấy củ tỏi trắng mập ú, và cả gừng mới nhổ từ vườn lên được sơ chế sạch sẽ.
Xếp xong những thứ này, thím cũng không nghỉ ngơi mà tìm ra cái ấm chuyên đun nước, đun từng ấm một, rồi đổ đầy một cái thùng chứa nước to tướng.
Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng ổn định ở mức dễ chịu, khoảng mười mấy độ. Thím Liên Hoa xoay tới xoay lui trong bếp, làm đến toát cả mồ hôi.
Tới khi đám ông bà cụ ngồi trước bàn đã gói xong một mẻ rượu nếp, nước trong thùng cũng đã nguội, nước rửa rau trong nia cũng đã khô ráo.
Kế tiếp chính là lớp học đặc biệt của ông chú Bảy.
Những chiếc hũ thủy tinh lớn chuyên dùng để muối rau, vốn đã được rửa sạch và phơi khô từ tối qua, giờ được Kiều Kiều lần lượt mang ra, từ dưa đậu chua cho tới dưa cải chua, nhà họ Tống giờ có hẳn một căn phòng riêng chỉ để chứa dưa muối!
“Gừng thì thái lát, không cần quá mỏng, cỡ này là vừa.”
“Coi lại, hũ không dính nước sống chứ? Lau sạch lại một lượt cho chắc, rồi rải một lớp ớt, gừng, tỏi ở đáy.”
Làm đến đây, Kiều Kiều chợt bừng tỉnh:
“Ủa, hình như muối rau kiểu gì cũng cùng một quy trình ạ?”
Dù nguyên liệu có khác chút ít, nhưng mấy điểm mấu chốt thì giống nhau y chang, không dính dầu, không dính nước sống, và phải bỏ nhiều muối.
Chưa kịp đợi ông chú Bảy nói tiếp, cậu nhóc đã chạy vào kho khiêng ra mấy gói muối chuyên dùng để muối dưa:
“Phải bỏ nhiều đúng không ạ?”
Ông chú Bảy hài lòng gật đầu:
“Con cũng muối không ít món rồi, cứ ước lượng mà làm thôi.”
Cái chữ “ước lượng” này giống như mấy công thức nấu ăn ghi chữ “vừa đủ” vậy, đối với người mới tập tành bếp núc thì đúng là độ khó cấp địa ngục.
Nhưng với Kiều Kiều thì không. Cậu nhóc không nghĩ nhiều, “ước lượng” thì ước lượng, cứ làm theo cảm giác.
Cậu xé bao, nghiêm túc rắc một lớp muối, rồi quay đầu lại, mắt long lanh nhìn ông chú Bảy:
“Một lớp muối, một lớp dây khoai lang, đúng không ạ?”
Ông chú Bảy mím môi, c.uối cùng cũng nhịn không nổi mà bật cười:
“Đúng rồi! Cứ thế mà muối!”
Nhìn những nia dây khoai phơi chồng lên nhau, hũ thủy tinh to nhỏ bày kín đất, Ông chú Bảy lại không nhịn được mà lắc đầu than thở:
“Cả mùa đông này, ăn kiểu gì mới hết được đám này đây trời…”