Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 847: Con cái bất hiếu.
Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:51
Lượt xem: 146
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lớp muối, một lớp dây khoai lang, đầy hũ thì rắc thêm chút muối lên trên, c.uối cùng đổ nước đun sôi để nguội vào…
Chỉ trong một buổi sáng, một mình Kiều Kiều làm việc muối rau hăng say không biết mệt. Cậu thậm chí còn dư sức để vuốt mấy bó dây khoai cho ngay ngắn tăm tắp, rõ ràng kiểu công việc lặp đi lặp lại thế này rất hợp gu của cậu!
Tới khi đậy nắp cái hũ c.uối cùng, đám ông bà cụ trong sân đã lục tục rủ nhau lên núi cả rồi. Còn cậu thì tự nhiên lại ỉu xìu:
“Con quên chưa dạy các bạn nhỏ rồi, bọn họ không học được món này. Lỡ sau này tổ chức họp lớp lúc mổ heo, không khéo bọn họ bị trượt hết thì sao ạ?”
Trương Yến Bình thầm nghĩ: đúng là được thầy Tần Quân dạy dỗ có khác, cái tinh thần trách nhiệm của một người làm giáo viên đúng là khỏi chê!
Mà họp lớp á, nhiều khi cũng đâu có nhất thiết phải căn cứ vô thành tích.
“Không sao đâu!” Anh ta hào sảng vỗ n.g.ự.c: “Tới lúc đó anh kiểm tra bọn họ trong livestream, thế nào cũng có người làm được cho coi!”
Kiều Kiều ngây thơ không biết lòng đen như mực của "đại ca hắc đạo" này, gật gù đồng ý, còn chu đáo nói thêm:
“Anh Yến Bình yên tâm đi! Anh là thầy coi thi mà, lúc đó tụi em ra đề xong sẽ để anh làm trước luôn!”
Trương Yến Bình: “Ừm ừm... Ủa hả???”
…
Buổi chiều, anh chàng Tiểu Trương lại lái chiếc xe tải nhỏ thân quen tới.
Mở cốp ra là ba thùng to toàn hộp nhựa chuyên đựng cơm rượu nếp, loại hộp vuông trong suốt, người ta thường dùng để đựng nữ trang hay hạt cườm các kiểu, chỉ có nhà họ Tống là đem ra đựng… mồi câu cá.
Vừa dán băng keo vừa xé hộp thạo như ở nhà, Tiểu Trương vừa làm vừa lầu bầu:
“Cái vụ làm đường đúng là phiền phức, Tôi phải vòng qua mấy cái làng từ bên kia thị trấn, bình thường nửa tiếng là tới, giờ phải mất cả tiếng đồng hồ.”
Trương Yến Bình cũng thở dài:
“Chứ còn gì nữa! Lúc đầu ai ngờ đang yên đang lành lại sửa đường, khi đó còn chưa kịp trữ vật liệu. Giờ ông nội Đàm Đàm xây nhà, tiền vận chuyển cũng đội lên một khúc.”
Chuyện này tuyệt đối không thể để Tống Hữu Đức biết, không thì ông cụ lại xót tiền đến mất ngủ.
Tiểu Trương, người thường xuyên chứng kiến mâu thuẫn nội bộ của nhà họ Tống, tò mò hỏi:
“Ủa, ông cụ có đứa con trai lớn đó, thật sự không móc ra nổi một xu nào luôn hả?”
Chuyện đó đúng là không thể chấp nhận nổi nha!
Cha ruột xây nhà, mà đứa con trưởng, cháu đích tôn, lại không bỏ ra được đồng nào? Tiểu Trương cũng là người ở làng gần đó, chuyện trong thôn ai phân đất, chia nhà, chia tiền sao, anh ta hiểu rõ quá trời.
Làm con trưởng, cháu đích tôn thì xưa nay luôn được hưởng lợi, tài sản trong nhà lúc nào cũng ưu tiên phần hơn.
Lý do vì sao? Chính là để sau này có trách nhiệm lo cho cha mẹ.
Mà giờ thì sao? Hưởng hết phần ngon, rồi kiếm đại cái cớ là phủi tay… đúng là…
Chậc chậc!
Trong lòng anh ta không khỏi cảm thán: “Khôn thiệt!”
Trương Yến Bình nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên khó tả:
“Không bỏ một xu thật!”
“Không những không bỏ, còn làm như mấy con gà đường phèn ấy, hận không thể gỡ được thêm hai cọng lông từ cha mẹ đem về nữa kìa.”
“Gì ghê vậy? Nói nghe coi!” Tiểu Trương “pặc” một phát dán xong cái hộp, mắt sáng lên, hào hứng hẳn.
Trương Yến Bình cũng tỏ vẻ hóng chuyện y chang, chuyện này trong nhà không ai muốn bàn tới, để anh ta nói ra thì cũng kỳ kỳ… mà mấy nay anh ta nghẹn muốn c.h.ế.t rồi!
Thao Dang
Chỉ là, dù gì người ta cũng là họ hàng của Tống Đàm, anh ta bèn hắng giọng một cái, làm bộ nghiêm túc:
“Chuyện cũng đơn giản thôi… để tôi tóm tắt nha.”
Tiểu Trương dỏng tai nghe, mắt lóe sáng như ngọn đèn xe.
Mà đúng là đơn giản thiệt.
Hôm mấy đội công trình tới bắt đầu triển khai làm đường, không biết bằng cách nào mà Tống Đại Phương – con trai trưởng nhà họ Tống – nghe phong phanh được tin, liền quýnh quáng gọi điện cho ông cụ Tống, vừa nhấc máy đã hỏi:
“Làm đường có chiếm đất nhà mình không? Người ta đền bao nhiêu?”
Ông cụ Tống bị hỏi đột ngột đến sững người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-847-con-cai-bat-hieu.html.]
Ông già mà, có biết kênh thông tin gì đâu? Đến bản đồ quy hoạch đường đi thế nào ông còn mù mờ lắm cơ! Lúc đầu thấy con trai gọi điện, ông cũng chần chừ không muốn bắt máy, nhưng nghĩ bụng: biết đâu thằng nhỏ nghĩ thông rồi, chịu bỏ tiền ra hỗ trợ thì sao…
Vừa nghe xong câu đó, Tống Hữu Đức thất vọng chất chồng, nghẹn lời không thốt nổi.
Mà ông còn chưa kịp phản ứng thì bên kia, Tống Đại Phương đã bắt đầu sốt ruột, trong điện thoại còn mơ hồ nghe được giọng của Mao Lệ:
“Phải nói rõ với ông già đó nhé! Nhà mình là con trưởng, cháu đích tôn, cái thằng nhóc Kiều Kiều kia thì chẳng trông cậy được rồi! Con nhà mình, Tử Y, cũng lớn mấy tuổi rồi, sau này Yến Yến sinh thêm đứa nữa thì chẳng ảnh hưởng gì cả, đó chính là kim tôn của nhà họ Tống!”
“Đã đến đời kế thừa rồi, thì mấy quy củ đời trước cũng không thể phá được, ông già, tụi con không phải vì ham tiền của ông, nhưng ông cũng phải nghĩ đến chút đi, vài năm nữa có kim tôn, chẳng lẽ làm ông nội lại không có tiền sao?!”
Kim tôn cũng đến rồi, lẽ nào ông nội lại tay không mà ngồi?
Tống Đại Phương vô cùng đồng tình với vợ, lập tức dặn dò thêm:
“Cha à, tiền đền bù đó tuyệt đối đừng để bên nhà Tam Thành xài hết. Theo luật, con cũng có phần!”
Má ơi!
Tống Hữu Đức không phải đồ ngốc, ông chỉ xoay não một vòng là hiểu liền, lập tức nổi trận lôi đình:
“Luật? Luật của ai?! Tiền của nhà họ Tống, tao nói sao là vậy! Tao bảo sao thì làm vậy!”
“Còn đền bù cái nỗi gì… mày nói tao đang xây nhà, mày tính góp bao nhiêu?”
Trong làng sửa đường, xưa nay có bao giờ có đền bù gì đâu? Đất bên đông bị lấn thì bù đất bên tây, miễn không chiếm nhiều thì ai mà thương lượng đền bù kiểu thành phố chứ?
Hơn nữa, con đường này vốn không hề đổi hướng! Mặt đường không đủ rộng thì cùng lắm gọt bớt cái sườn núi bên cạnh thôi, ai mà bị ảnh hưởng được?
Toàn là đất công mà!
Ông già hầm hầm cúp máy. Nhớ lại hôm trước nhìn bản thiết kế, nghe Đàm Đàm nói dường như không chừa phòng cho thằng cả, trong lòng ông vẫn còn hơi áy náy...
Nhưng giờ nghĩ lại:
Phì!
Nuôi con để dưỡng già? Nuôi cái quái gì mà dưỡng?!
Nói thiệt, sau một hồi rủa xả và tự nhủ, chuyện xây nhà này, ông chợt… thông suốt rồi.
Xây nhà mới thì xây! Hưởng thụ thì hưởng! Không có phòng cho thằng cả thì thôi chứ sao!
Ông bà già đã vất vả nửa đời người, giờ sống thoải mái một chút thì sao?
Cháu gái ông có năng lực, ông cứ tận hưởng!
Ông lại liếc nhìn cái túi vải nhỏ đựng hạt dẻ phơi khô, đây là mấy quả dẻ nhặt được khi rảnh rỗi lên núi, sau vụ thu hoạch vườn dẻ nhà Đàm Đàm, ông với Vương Lệ Phân lượm từng hạt từ chỗ lũ sóc, phơi khô kỹ lưỡng. Định để lại cho ai, thì khỏi nói cũng biết.
Nhà Đại Mai thì đã có bọn Đàm Đàm lo rồi, ông không nhúng tay nữa.
Bây giờ nghĩ lại...
Ông cụ hậm hực buộc c.h.ặ.t túi vải, nghĩ bụng: chờ nhà xây xong, nếu Đại Mai mang tủ lạnh máy lạnh gì về, ông sẽ đưa luôn mớ hạt dẻ này cho nó!
……
Dù miệng nói “kể ngắn thôi”, nhưng Trương Yến Bình vừa nhìn biểu cảm biến đổi của ông cụ hồi đó là đã ghép được cả câu chuyện thành hình. Giờ ngồi kể cho Tiểu Trương nghe, đúng kiểu tri kỷ gặp tri kỷ.
Mà Tiểu Trương đang nghe say sưa, bỗng dưng mắt đỏ hoe, nghèn nghẹn nói:
“Anh nói xem… nếu mai này vợ tôi sinh con trai, nó mà cũng bất hiếu như vậy, thì tôi già rồi biết sống sao đây?”
Trương Yến Bình: …
Ủa gì vậy?
Tôi còn đang độc thân, mà phải lo con trai anh có hiếu không hả?
“Không sao đâu.” Anh ta mặt không cảm xúc, nghiêm túc nói. “Về bàn với vợ anh đi. Đứa này mà hỏng, thì mình làm thêm đứa nữa. Anh còn sức chứ? Không thì tìm tôi. Tôi có thuốc!”
Rồi anh ta tặng một ánh mắt ‘anh hiểu mà’:
“Loại thuốc đó đắt lắm đó nha!”
Tiểu Trương: …
Cái nỗi buồn vừa nãy còn chưa kịp tan, đã bị câu “có thuốc” vả cho bật ngửa, tức tối nói:
“Tôi không cần!”