Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 848: Livestream đào khoai lang.

Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:53
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tán dóc tám chuyện dông dài suốt hai tiếng, c.uối cùng anh chàng Tiểu Trương cũng dán xong toàn bộ đống hộp nhựa nhỏ đựng cơm rượu nếp, từ đống bìa mỏng phẳng phiu giờ biến thành cả một núi hộp vuông vức chất cao ngất ở một góc sân, phải nói là nhìn cực kỳ hoành tráng!

Bước tiếp theo là dùng mấy hộp nhựa trong suốt phân chia từng phần cao lương, đóng gói, dán mã vận đơn rồi chuyển đi...

“Khoan đã!”

Tiểu Trương chợt nhớ ra điều gì: “Ủa sao nãy giờ máy in không in đơn nào hết vậy? Cậu chưa in à?”

Trương Yến Bình ngớ người một giây: “Không có đơn à?”

Không lý nào mà… Anh ta nhìn vào máy tính, thao tác loay hoay một hồi, rồi chậm rì rì đứng dậy gãi đầu:

“Ấy c.h.ế.t xin lỗi nha, quên lên kệ rồi.”

Nói đơn giản là, vẫn chưa mở bán.

Tiểu Trương: …

Trương Yến Bình thì vẫn tỉnh bơ:

“Mới có 4 giờ thôi mà, còn sớm mà. Chờ chục phút không vấn đề.”

Sau đó anh ta bèn hét toáng lên:

“Kiều Kiều! Kiều Kiều!”

Tống Đàm đang nằm đong đưa trên ghế xếp như đại gia chính hiệu, nghe tiếng thì vắt chân lên nói:

“Kiều Kiều đang ở ruộng khoai đó, lên đó kiếm nó đi.”

A khoai lang!

Trương Yến Bình lập tức nước miếng chảy ròng, quay sang Tiểu Trương:

“Anh dán hộp chắc cũng mệt rồi hen? Nghỉ một chút đi. Để tôi gọi Kiều Kiều lên livestream hô một cái là bán sạch liền cho coi! Mười phút xong hết, yên tâm đi!”

Vừa nói vừa kéo laptop lại gần hơn:

“Đơn nào hiện ‘đã bán hết’ thì bấm cái nút này để in vận đơn nha.”

Gã trai đen tròn lực lưỡng nhét điện thoại vào túi, đi lòng vòng trong sân một vòng, rồi tiện tay vớ lấy con d.a.o gọt vỏ, hằm hằm rảo bước ra ngoài. Nhìn cái tướng đi đó, chẳng giống đi ăn khoai tí nào, trông như sắp ra tay đ.â.m ai vậy!

Thấy cả “vũ khí” cũng cầm theo rồi!

Tiểu Trương nuốt câu “ủa không phải cậu mới khoe là không cần thông báo trước, mười phút là bán hết sao?” vào trong bụng, ngập ngừng mãi không dám nói ra…

Bên này, Trương Yến Bình vừa đi lên núi vừa kéo áo khoác sát người, trên núi lạnh quá trời! Dù mặt trời còn chưa lặn nhưng nhiệt độ đã hạ thấp rõ rệt.

Vừa leo lên tới sườn núi, anh ta đã nghe thấy mấy ông bà già đang xì xào nói chuyện đâu đó, lòng chợt dâng một nỗi cảm khái:

“Sau này mà nghỉ hưu được sống như vậy thì tốt biết mấy.”

Sống thế nào ư?

Tức là bảy tám chục tuổi rồi mà vẫn rảnh rỗi leo lên xưởng nhà họ Tống, dù rõ ràng không có việc gì cũng chẳng chịu về, cứ nấn ná lại phụ dọn dẹp vệ sinh. Mà dọn cũng không phải làm cho có, mà là gom lại vài người, từng phòng từng phòng quét cho sạch bong kin kít!

Tại sao lại hăng hái thế?

Vì cái bếp ăn đó chứ đâu!

Người lớn tuổi nhiều người không biết dùng đồ điện, chỉ biết nấu bằng bếp củi. Mà ở nhà thì lạnh tanh lạnh ngắt, mở bếp nấu được tô mì là mừng… nhưng nuốt không vô…

Ai mà thích cảnh đó chứ?

Thế là lên đây vừa có người nói chuyện, vừa làm việc nhẹ nhàng, còn được ăn bữa cơm nóng, ai mà không mê!

Mà con người đúng là kỳ lạ thật, hồi chưa làm việc cho nhà họ Tống thì ai mời ăn cơm cũng không dám tới, sợ bị người ta nói ra nói vào.

Còn giờ thì sao?

Không ai mời mà tự dắt nhau tới.

Tính ra thì đầu bếp Tưởng đúng là có “tội” lớn thật: nấu ăn quá ngon!

Cả một đám người bận rộn lăng xăng, Tống Hữu Đức đứng nhìn mà phát bực:

“Khóa cửa lại cũng chẳng ai chịu về, cái xưởng này có bẩn tới mức đó không hả? Mỗi người ăn của tôi hai lạng gạo đó nha!”

Các bà cụ lập tức cự lại:

“Ông coi cái miệng ông kìa, không biết điều gì hết! Tôi quét sân nhà ông cho sạch sẽ, mai còn phơi lúa nữa đó, không tiện sao?”

“Đúng đó! Nếu ông thấy tụi tôi làm việc chậm chạp, thì mai để tụi tôi đi nhổ cỏ lồng vực ngoài ruộng lúa cho ông!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-848-livestream-dao-khoai-lang.html.]

“Tống Hữu Đức à, năm sau gặt lúa để tôi làm cho, khỏi thuê máy luôn!”

“Thôi thôi thôi!” Tống Hữu Đức sợ xanh mặt:

“Mấy người già mắt mờ chân run, Tôi sợ mấy người nhổ nhầm cây lúa của tôi đó!”

Còn chuyện năm sau khỏi thuê máy á? Để tới năm sau rồi tính! Hồi đầu hè thì trong làng còn có thanh niên giúp gặt lúa, chứ giờ mùa thu tới, ai nấy lo bận xây hố ủ phân hết rồi.

Máy móc tuy giá tương đương nhân công, nhưng được cái nhanh, trừ khi trời xấu, chứ bình thường xài máy là tiện nhất!

Trong xưởng thì cười nói rôm rả, náo nhiệt vui vẻ.

Bên công trường xây khu nhà ở phía xa, mấy anh công nhân đang nghỉ uống nước cũng không nhịn được mà nhìn về bên kia đầy mong đợi:

“Không biết tối nay có món gì ngon nữa ta?”

Cảnh tượng náo nhiệt thế này, bảo sao Trương Yến Bình không thèm chứ?

Anh ta nghĩ bụng: nếu căn tin lúc nghỉ hưu mà cũng ngon như vậy, thì đơn vị nào chẳng muốn làm đến già!

Đứng trên sườn núi nghe một lúc, anh ta lại vòng xuống phía dưới, hướng về ruộng khoai lang.

Bên đường có hai chiếc xe ba bánh đang đậu, bên dưới còn được lót lớp rơm vừa thu hoạch ở xưởng sáng nay, rất chu đáo.

Điện thoại livestream cũng đang được cắm giá dựng ở đó. Trương Yến Bình ghé mắt lại xem, đúng là đang livestream thật.

Có điều, host streamer rõ ràng lại một lần nữa quên mất chuyện mình đang phát trực tiếp, giờ đang hì hục vung c.uốc đi xa dần, khiến cả phòng chat cũng tê liệt, chẳng ai buồn phản ứng nữa.

Lúc này Kiều Kiều và Tống Tam Thành cùng Ngô Lan đang ở giữa ruộng khoai.

Hai người đàn ông nhẹ nhàng vung c.uốc, Ngô Lan thì cầm giỏ, hết giỏ này tới giỏ kia, vừa thu vừa càu nhàu:

“Nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút coi! Coi kìa, củ khoai này xinh ghê không? Anh làm xước một đường dài ngoằng rồi!”

Khoai bị trầy thì không thể trữ lâu được, Ngô Lan tiếc đứt ruột. Nhất là họ còn có “thần tài”, ông chủ Thường, sẵn sàng mua với giá 40 tệ một cân cơ mà!

Chỉ tiếc Đàm Đàm đã dặn rồi:

Năm nay trồng ít, để lại ăn là chính.

Chứ theo Ngô Lan, chừng đó đâu có ít? Gần hai mẫu đất, khoai vỏ đỏ khoai vỏ trắng cộng lại, chắc cũng chục tấn là ít!

Chỉ riêng cái hầm trữ cũng phải chất đầy mới hết được!

“Dì út!” Trương Yến Bình đứng ở mé đường gọi to, giọng thì ngọt như rót mật, người thì hung như d.a.o bầu. Nhìn thế mà Ngô Lan cũng phải quay đầu cười:

Thôi kệ, muốn giữ lại thì cứ giữ.

Trong nhà có quá nhiều cái thùng cơm ba bát lớn rồi!

Mà Trương Yến Bình chẳng biết gì, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ chính, chỉ là tiện tay lôi ra một củ khoai trắng còn dính đất từ thùng xe, hét lớn:

“Con ăn một củ nha!”

Có lẽ hiểu rõ tính nết, Ngô Lan từ xa đã hét lại:

“Ăn củ trong rổ đó!”

Trương Yến Bình cúi đầu nhìn, thấy rổ nằm ở phía bên kia xe, bèn ngoan ngoãn trả lại củ khoai vừa cầm, rồi ngồi xuống lựa một củ bị sứt đầu khi đào.

Chọn khoai xong, tất nhiên phải rửa chứ?

Anh ta mò trong túi ra con d.a.o gọt vỏ, nhưng nhìn về phía cái ao trước mặt, nơi mấy con vịt đang bơi tung tăng, hai “đại ca ngỗng” Đại Bạch và Ngỗng Muội thì thỉnh thoảng lại quát lên “quạc quạc” rồi lặn ùm xuống, giữa làn nước loang loáng là cả đống lông vịt trôi lềnh bềnh…

Anh ta lập tức quay đầu, đi ngược lên vài bước tới cái mương được xây hồi mùa hè:

Thao Dang

“Nào nào nào, các khán giả trong phòng livestream, hôm nay chúng ta sẽ làm một màn ăn sống khoai lang, trước tiên, nhìn xem cái mương mới nè! Nước này là nước suối trên đỉnh núi chảy ra đó, trong veo luôn!”

Về phần “suối” thật ra là mũi khoan giếng thì… không cần phải nói ra đâu.

Anh ta đưa củ khoai sát vào ống kính để đặc tả, rồi đổi góc quay camera:

“Click vào là thấy: ăn sống khoai lang ngay tại chỗ!”

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Khoai lang thật sự thật sự có thể ăn sống được! Mình thì rất thích, mấy đứa nhỏ ở quê hay cả những người lớn tuổi chắc cũng chẳng xa lạ gì.

Các bạn lần đầu nghe tới chắc là ít tiếp xúc với mấy món này thôi.

Bảo quản khoai lang trong hầm đất có thể giữ được từ 2 đến 6 tháng. Còn như củ cải chôn trong đống cát thì cũng trụ được 3 đến 5 tháng.

Tất nhiên, theo kinh nghiệm của mình thì sau tầm 3 tháng (thậm chí sớm hơn), là khoai sẽ dễ bị bở bột, ăn không còn ngon như ban đầu.

Loading...