Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 850: Thuyên chuyển công tác năm sau.
Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:57
Lượt xem: 233
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Yến Bình vội xách điện thoại lên, nghiêm mặt cảnh cáo:
“Muốn đánh nhau thì lên phòng tập nhảy mà đánh! Cái điện thoại mà bị mổ vỡ, tối nay cả hai đứa vào nồi lẩu hết, thế nào? So với dây khoai hôm qua thì ngon hơn chưa?!”
Thao Dang
Hai con ngỗng đang cắm đầu ăn say sưa, căn bản không thèm để ý đến lời anh ta. Trương Yến Bình cũng nhón tay cầm củ khoai, “rắc” một cái cắn xuống.
“Ui chao cái vị giòn ngọt này!”
Anh ta nhai rào rạo, không cần micro mà âm thanh vẫn vang rần trong điện thoại, khiến đám khán giả trong phòng livestream mắt đỏ ngầu vì thèm!
Mà người đầu sỏ gây chuyện vẫn còn thản nhiên kéo thù oán:
“Ngon quá đi mất! Ngon hơn cả mấy trái đào từng bán! Ngon cực kỳ luôn! Giờ mấy người đâu còn kiếm được khoai sống vừa giòn vừa ngọt thế này nữa đâu ha?”
Đại ca hắc đạo không sợ trời không sợ đất, không sợ đám fan đang gào thét trong chat, lại cúi đầu cắn thêm một miếng nữa, càng đắc ý hơn:
“Tôi nói cho mấy người biết nha, khoai lang muốn ăn sống ngon thì phải ăn vừa mới đào lên thế này mới giòn ngọt! Nếu đem về để vài ngày cho nó bốc hơi nước, ‘hồi đường’ xong thì ăn sống sẽ không còn ngon nữa, nhưng đem đi nướng thì lại ngon hơn đấy!”
[Tôi không nghe! Không nghe! Không nghe!]
[Anh nói xạo! Để mấy ngày tôi vẫn ăn sống được! Không tin gửi cho tôi, tôi ăn trước camera cho coi!]
[Đại ca! Đại ca chia tôi một củ khoai thôi, tôi dẫn anh tới đào kho báu chôn từ 30 năm trước của bang mình! BB-call chắc giờ lên giá rồi á đại ca!]
[Mới ra tù cái đã thấy đại ca livestream ăn khoai, lòng tôi đau quá!]
Không ăn được khoai, fan vì yêu mà hóa giận, bắt đầu nói xàm khắp trời đất, Trương Yến Bình vừa cắn xong củ khoai, quay lại nhìn chat mà sững cả người:
“Mấy người muốn lưỡng bại câu thương à?! Livestream của tôi mà bị ban thì mấy người được cái gì?”
[Không được gì, chủ yếu là phát điên xả giận!]
[Mỗi sáng giành không được trà!]
[Buổi trưa không giật được trứng vịt muối!]
[Hàng ngày hàng hiếm gì cũng không giật được, Tôi trèo lên cả trạm thu phát của nhà mạng rồi cũng vô ích.]
[Không được ăn thì kéo cả kênh sập theo luôn cho rồi!]
[Trước tôi nghĩ mình là cây hành hẹ, giờ muốn làm hành hẹ cũng không ai thèm hái nữa hu hu!]
[Đại ca! Đại ca nhìn tôi với! Tôi có tiền mà! Bán cho tôi một thùng khoai đi!]
[Tôi đã bị tư bản thuần hóa rồi, đại ca, bán cho tôi một thùng thôi!]
Trương Yến Bình: …
Ờ thì… đâu phải không bán, chẳng phải mình vẫn cố gắng moi từng chút hàng từ kẽ răng ông chủ Thường để bán giá thấp hàng ngày còn gì?
Anh nghiêm túc nghiêm mặt:
“Mọi người cũng thấy rồi đó, nhà trồng chỉ có chưa tới hai mẫu đất, thật sự không dư để bán đâu, tự ăn còn chưa đủ!”
“Gì? Mấy người nói ăn không hết nhiều vậy sao? Không thể nào, tôi một bữa ăn được ba, năm củ chứ chẳng đùa, xong còn chén thêm một bát cơm nữa…”
Nhưng cứ thế nói tiếp thì không biết đến bao giờ mới xong. Trương Yến Bình thầm bực mình: sao bình thường Kiều Kiều ăn gì cũng ăn lộ thiên, livestream không ai la hét gì, tới lượt mình lên sóng lại bị lôi vô vụ án hình sự hay gì vậy trời?
Không thể để nó tiếp diễn! Phải chuyển hướng đề tài!
Anh ta lập tức quay camera lại hướng về phía Đại Bạch và Ngỗng Muội.
Vỏ khoai lang trên đất đã bị chúng nó nhanh chóng nuốt trọn vào bụng, lúc này hai con ngỗng lớn đang nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt đầy hăm hở, rõ ràng là vẫn nhớ rõ lúc nãy trong tay anh cầm miếng to hơn thứ tụi nó ăn.
Nếu giờ lại gây chuyện nữa, chẳng phải là “ấn cái hồ lô lại nổi cái gáo” à?
Làm sao mà Trương Yến Bình chịu được?
Anh ta vội vàng nói: “Đại Bạch à, cả ngày chỉ biết ăn với uống thôi... ngươi có biết năm sau ngươi phải điều chuyển vị trí không hả?”
Đại Bạch nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn Trương Yến Bình.
Chỉ thấy Trương Yến Bình chỉ tay vào điện thoại:
“Ngươi không thấy hả? Chat toàn người than không mua được đồ, c.uối cùng vẫn là vì nhà mình sản lượng quá thấp, nói chứ ngươi làm đội trưởng dẫn cả đàn vịt, mà chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tăng năng suất hả?”
“Ngày có mấy chục quả trứng vịt, thì đủ làm gì?”
“Nếu không phải ngươi là nhân viên lâu năm, kỳ này phải bị trừ tiền cơm rồi!”
Bộ dạng tư bản quát mắng nhân viên của anh ta khiến phòng livestream cộng hưởng sâu sắc. Nhưng những gì anh ta nói… lại liên quan mật thiết tới việc họ có cướp được hàng năm sau hay không.
Ờm...
Tình hình này bắt đầu khó xử rồi.
Anh em Ngỗng à, ráng chịu nha!
Muốn làm ngỗng đỉnh của chóp, thì phải ăn khổ mới được!
Mà Trương Yến Bình đã mở máy nói là không dừng được, hồi trước anh ta nổi tiếng ở chợ đầu mối, ngoài chuyện trắng trẻo phúng phính, còn bởi vì rất giỏi tám chuyện, nói chuyện cực vui tai.
Giờ nói vô gu rồi thì như nước vỡ bờ:
“Ngươi xem, nhà mình bao cả khúc bãi bồi đó, năm sau còn phải xây chuồng vịt to bên đó nữa, ngươi là đội trưởng thì không đi giám sát được à?”
“Cũng không hẳn là chuyển việc, gọi là thuyên chuyển công tác đi, giờ là cấp trăm quân, năm sau lên ngàn quân đó!”
Đại Bạch: …
Nói nhiều vậy, tôi là ngỗng, tôi nghe hiểu được mấy chữ?
Đại Bạch cảm thấy mình đang bị cà khịa.
Mắt nó dần trở nên hung dữ, đôi mắt đậu đen nhìn Trương Yến Bình như muốn nói: “Tôi không coi thường riêng anh, tôi coi thường hết thảy nhân loại.”
“Gì gì đó?” Trương Yến Bình cảnh giác:
“Đàm Đàm nói rồi, không được mổ bậy, ê ê ê, Ngỗng Muội! Ngươi làm gì đó?!”
Má ơi!
Anh ta còn đang dè chừng Đại Bạch thì thấy Ngỗng Muội uốn éo cái m.ô.n.g, phóng vèo qua bãi cỏ, trong mỏ kẹp c.h.ặ.t một… củ khoai thon dài!
Chẳng mấy chốc, nó đã trườn người, nằm bẹp trên mặt nước, cạp cạp dậm chân bơi về mép ao bên kia!
Trương Yến Bình: …
Lại liếc nhìn Đại Bạch, anh ta không nhịn được chửi một tiếng:
“Hay quá nhỉ, hai đứa chơi chiến thuật phối hợp phải không? Ta nói chuyện với ngươi, ngươi giả vờ không hiểu, giờ dùng chiến thuật lừa ta hả?!”
Mà nhìn lại bình luận… lần này chẳng còn ai giỡn nhây, cũng không thấy ai đòi bắt bẻ tra án gì nữa.
[Trời ơi một chiêu "đông tiến tây công" hay quá trời!]
[Phải nói là Ngỗng Muội dũng mãnh vô song luôn á! Đúng là "vượt chuẩn con ngỗng"!]
[Phải đó! Nó phi tới như tia chớp, tôi còn chưa kịp thấy nó đớp lúc nào thì củ khoai đã đi rồi!]
[Không chỉ có chiến thuật, nó còn có đầu óc tính toán, đớp nguyên củ nhỏ, đỡ phải xử lý!]
[Chuẩn! Cái mỏ bẹt dài đó đớp củ to thì chỉ cạo được vỏ thôi chứ đớp nguyên củ nhỏ thì… xong!]
[Không thể coi thường, Ngỗng Muội thực sự là trùm c.uối đấy!]
Trương Yến Bình thấy chat đã lệch hướng, trong cơn giận còn không quên cảm khái:
“Ngỗng Muội ơi Ngỗng Muội… Ta còn định phân công trọng trách năm sau cho ngươi, mà ngươi chơi chiêu nội gián như vậy là sao chớ, đàn vịt nhà mình mai mốt còn để ngươi dẫn nữa hả?”
Nói tới chiến thuật? Ai không biết chơi?
Liên hoàn kế, ly gián kế, gậy ông đập lưng ông, anh ta chơi hết được nhé!
“Phải nói thông minh vẫn là Đại Bạch đúng không nè, Đại Bạch?”
Anh ta liếc sang Đại Bạch, ai dè nó… ngẩng đầu kiêu ngạo, rồi lắc m.ô.n.g quay đầu, cộp cộp đi thẳng ra bờ ao luôn.
Trương Yến Bình: …
“Ngươi xem ngươi kìa Đại Bạch, bị Ngỗng Muội vượt mặt cũng không oan chút nào. Cái nón vàng trên đầu ngươi rốt c.uộc chứa cái gì hả?!”
Nhưng đúng lúc anh ta vừa dứt lời, Đại Bạch lướt qua cái rổ bên cạnh, chợt cúi đầu, chiếc mũ vàng lóe lên một cái, soạt! Nhanh như chớp, nó mổ ngay một củ khoai bị gãy đầu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-850-thuyen-chuyen-cong-tac-nam-sau.html.]
Hai cánh nó dang ra, cái m.ô.n.g lắc lư đến mức như để lại dư ảnh. Mặc dù bàn chân đạp trên cỏ không tạo ra âm thanh, nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng "bẹp bẹp" trong não.
Trương Yến Bình: …
[Hahahahaha c.h.ế.t cười!!]
[Thỏa lòng dân! Truyện tranh đời thực!]
[Tổng tài vả mặt cũng không đã bằng Đại Bạch với Ngỗng Muội!]
[Ngỗng có tội gì đâu? Chỉ là… chưa ăn chiều đủ bụng thôi mà!]
[Ngỗng ngỗng ngỗng! Cổ dài cúi rổ, đầu to đội nón vàng, mỏ bẹt mổ khoai thon.]
[Thơ hay! Ngỗng cũng hay!]
[Thật ra trách sao được đại ca xã hội đen, dù sao cũng là người ngoài ngành, sao đọ được IQ của mấy công chức ngỗng chứ?]
[Chuẩn! Đại ca còn chưa lên bờ, Ngỗng Muội giờ là "ngỗng chính quy" rồi!]
Trời ngả chiều, ánh nắng nhạt dần.
Gần 5 giờ, bầu trời đã mờ tối, hai mẫu ruộng khoai lang đã được Kiều Kiều và mọi người thu dọn gần xong, từng rổ từng rổ được đổ lên thùng xe ba bánh.
Trong làn gió thu xào xạc, bóng dáng Trương Yến Bình đứng đó trầm mặc, cao lớn lặng lẽ, giống hệt đại ca phim giang hồ trước trận chiến c.uối cùng…
Nói chung, nội tâm anh ta rất tổn thương.
Mà ai cũng biết, người bị tổn thương là hay nổi điên.
Và lúc này, Trương Yến Bình c.uối cùng cũng nhớ ra mình có “chính sự” phải làm:
“Các vị đang vui phải không?”
“Vậy tôi cũng thông báo một tin vui, ở đây có ai thích câu cá không?”
“Đúng rồi, chính là thứ đó! Cửa hàng sắp lên kệ mồi câu mới! Còn mồi này có ngon không à… nói thật, giá bán đúng là bán rẻ như cho, ai gan to thì thử luôn đi!”
Livestream: ???
Trời má, anh ta bán hàng còn bất ngờ hơn cả giáo viên Kiều Kiều nữa!
Nếu mà là Kiều Kiều livestream hôm nay, chắc chắn món rao bán phải là khoai lang. Còn anh ta?
Người ta đang đào khoai, anh ta lại bán mồi câu.
Anh ta tính đánh vòng mấy chục cây số để kiếm tiền à?!
Thế nhưng…
Dù sao cũng là sản phẩm mới, ai mà dám bỏ qua?
Không câu cá cũng chẳng sao, mua trước rồi tính tiếp!
Mà Trương Yến Bình đang bị Ngỗng Muội làm mất mặt, danh dự “đại ca xã hội đen” cần được lấy lại bằng cách… dằn mặt người khác.
Thế là anh ta nở nụ cười tà ác:
“Đáng ra là tối nay có hơn 500 suất, nhưng giờ trời tối rồi, chỉ bán 100 phần thôi nhé. Còn lại chia ra bán dần vào các buổi trưa.”
Phòng livestream: …???
[Ê? Anh thử nghĩ xem mình đang nói gì vậy?]
[Đại ca! Anh nói người nghe được hả?]
[Tôi vừa đánh nhau với thằng cháu để giật lại cái iPad, vậy mà anh bảo bán 100 phần?!]
[Xin anh! Có tiền không kiếm là khờ đó! Anh nhìn số người xem kìa!]
[Hơn 400 ngàn người coi rồi đấy! 100 phần thì đủ nhét kẽ răng ai?!]
Nhưng đại ca hắc đạo chỉ nhếch môi cười tà:
“Mấy ông cũng thấy rồi đấy! Tôi là người nhỏ mọn. Ngỗng Muội làm tôi mất mặt, thì… tôi đau một mình sao được? Tốt nhất cả đám đau chung! Lên kệ rồi đó!”
Anh vỗ tay “bốp bốp”, không dính chút bụi nào, vô cùng cao ngạo.
…
100 phần trong một livestream đông nghẹt thế này vốn dĩ đã chẳng thấm tháp vào đâu.
Huống chi… mồi câu chỉ có 39 tệ?!
Trời đất!
Nghe nói là 9 viên mồi, câu được 9 lần, mà giá rẻ vậy?
Nhà này chắc chắn là bán lỗ rồi! Mua liền chứ nghi ngờ gì nữa!
Về hiệu quả ư?
Xin lỗi, mua đồ nhà họ Tống rồi thì ai còn nghi ngờ cái gì nữa?
Giá cả rõ ràng, chất lượng khỏi bàn!
Thế là, 100 phần vừa lên kệ, chưa tới một giây đã sạch sành sanh.
Nhiều người còn chưa kịp click đã thấy "Hết hàng".
Sau vài giây ngớ người, cả đám bắt đầu gào thét ăn vạ:
Mà kỳ lạ thay, Kiều Kiều livestream chưa bao giờ đọc bình luận, nên mọi người có la hét cỡ nào cũng chỉ là tung chữ cho vui.
Còn Trương Yến Bình?
Anh ta rõ là nói chuyện cộc lốc, mặt mũi lại hung tợn, mà không hiểu sao mọi người lại càng dễ xả láng, càng dễ lăn lộn, cãi lộn, làm loạn…
Tới mức Trương Yến Bình không đỡ nổi, suýt bị nhấn chìm.
May thay, Kiều Kiều đã trở lại, vác c.uốc điềm nhiên từ ruộng về.
Thấy Trương Yến Bình còn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, cậu tò mò ghé qua:
“Anh ơi, anh vừa dạy mọi người cái gì đó?”
Trương Yến Bình trầm ngâm một hồi, đáp:
“Ba mươi sáu kế.”
“Woa!” Kiều Kiều kinh ngạc.
Đây là loại kiến thức cấp cao, cậu từng nghe trong mấy chuyện thầy Tần kể, nhưng chưa dạy cho các bạn nhỏ bao giờ.
Giờ nghe Trương Yến Bình nói thế, đột nhiên cảm thấy anh ta giỏi quá đi!
Còn gì nữa!
Trương Yến Bình thầm than: Anh ta đây là đích thân làm ví dụ thực tiễn cho mọi người học đó!
Anh ta liếc nhìn dòng chat, rất tốt, mọi người đang cười điên c.uồng.
Không sao.
Trương Yến Bình đối xử công bằng với tất cả:
“Kiều Kiều à, anh thấy mấy củ khoai bị gãy cũng không ít, mấy củ ngon thì mình mang về ăn, còn lại mấy cái đầu gãy đuôi rớt… mai đem nấu cho heo ăn nha.”
Cả phòng chat hả hê vì ăn mừng sớm, giờ bị phạt ngược.
Trương Yến Bình: “Ha! Không ăn được đâu! Không ai ăn được! Các người cắn răng nhìn thôi!”
Nhưng Kiều Kiều thì… cực kỳ hào hứng:
“Anh Yến Bình, sao anh biết em định dạy mọi người nấu cám heo vậy? Chú A Từ đang xây một cái lều và bếp lửa cạnh chuồng heo, mùa đông nấu cám sẽ tiện lắm luôn đó!”
Cậu hít sâu một hơi, như đã ngửi thấy mùi thơm:
“Khoai gãy cho vô nồi, trộn với cám và tấm gạo, chắc chắn thơm lắm luôn! Heo sẽ thích mê cho coi!”
Trương Yến Bình suýt nữa bật cười đến ngất, Kiều Kiều đúng là thần trợ công!
Anh ta cúi đầu nhìn lại dòng bình luận, chữ chen nhau đến mức không thấy nổi một dòng rõ ràng, bèn tử tế… tắt luôn phần chat:
Đúng vậy, chân thành, luôn luôn là kỹ năng g.i.ế.t địch chuẩn xác nhất!