Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 851: Cải thảo trong bữa cơm công trường. (1)

Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:20:51
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên chiếc xe ba bánh chở theo đống khoai lang mới thu hoạch, Trương Yến Bình ngồi lắc lư theo về, vừa bước xuống sân thì thấy góc sân chất đầy hộp giấy rỗng, còn Tần Quân đang chậm rãi đóng gói theo danh sách đơn hàng.

Có lẽ vì ai nấy đều háo hức đặt hàng ngay nên hôm nay 100 đơn gần như đều là mỗi người một đơn, lúc đóng thùng cũng tiện hơn hẳn.

Nhưng Trương Yến Bình chẳng mấy để ý đến đơn từ, mà tò mò hỏi:

“Anh chàng Tiểu Trương không mang hàng đi à?”

Tần Quân liếc mắt nhìn anh ta: “Anh ấy ngồi dán mắt vào máy tính nửa tiếng, thấy không bán được cái nào thì buồn xo mà đi về rồi.”

Không buồn sao được? Rõ ràng là “ông thần tài” đã xuống phong, hàng không bán được nữa. Với cái tiểu thương như anh ta, đúng là tổn thất to đùng!

Trương Yến Bình thì cười khan một tiếng, lòng chột dạ:

“Tôi thì… tôi chẳng phải đang giúp Kiều Kiều tăng giờ livestream à?”

Tần Quân xem livestream từ đầu đến c.uối, giờ liếc anh ta một cái cười cười:

“Muốn tăng giờ thì cũng phải bán được hàng trước rồi mới cho Đại Bạch ăn nhẹ chứ.”

Trương Yến Bình tất nhiên không thể nói thật là mình nói nhăng nói c.uội rồi quên béng, bèn lảng sang chuyện khác:

“Ờ, mà này… cậu ăn khoai lang không? Ngon lắm đấy! Nếu ăn thì tôi rửa cho cậu củ to!”

Tần Quân nhàn nhạt “ừ” một tiếng, rồi dặn:

“Gọt vỏ sạch vào.”

Thấy đối phương cầm cả xấp đơn hàng trong tay, Trương Yến Bình càng thấy chột dạ, vội vàng gật đầu cái rụp.

Bây giờ trời tối sớm, mà đi đường vòng qua làng khác thì phiền lắm, anh Tiểu Trương không phải thiếu kiên nhẫn, chỉ là không muốn chậm trễ thêm nữa nên mới về trước.

Haiz… nói đến chuyện làm đường, giá như đêm nay có thể làm xong luôn thì tốt biết mấy!

Mà nghĩ thì nghĩ vậy chứ làm đường trong một đêm thì mơ đi nhé, nhưng đội công trình vẫn khí thế hừng hực, làm việc hăng say. Chu Nhị Bảo là người phụ trách đoạn đường thì ngẩng lên nhìn trời tối mịt, không nhịn được lại lười biếng, lôi điện thoại ra nhắn tin:

“Tối nay bọn tôi ăn khoai tây hầm thịt, bên anh ăn gì đấy?”

Ông anh họ hồi lâu sau mới trả lời:

“Tối nay đơn giản thôi, ăn màn thầu với canh cải thảo sệt.”

Ngay khoảnh khắc đó, Chu Nhị Bảo suýt nữa cười phá lên, ha ha ha ha! c.uối cùng cũng đến ngày tôi ăn ngon hơn mấy người rồi nhé!

Hừ, chắc là ông chủ trên núi rốt c.uộc cũng hết chịu nổi rồi, không nỡ cho ăn ngon nữa chứ gì! Anh ta làm mấy công trường rồi, biết rõ cái mánh của đám chủ thầu!

Chủ thầu ấy mà, tuyệt đối không thuê đầu bếp giỏi đâu, đầu bếp giỏi thì nấu ngon, công nhân ăn nhiều, mà ăn nhiều thì tiền cơm cũng đội lên vùn vụt chứ sao!

Tư bản ở đâu cũng như nhau thôi!

Nhưng mà… liếc trộm sang bên kia bếp lò, nhìn đầu bếp đang cắt thịt ba chỉ bằng kỹ thuật thần sầu, thái mỏng đến nỗi như cánh ve, mỏng tới mức như sợ người ta phát hiện ra trong bát có tí thịt.

Lại nghĩ tới tấm ảnh cá kho hôm qua ông anh họ gửi tới, Chu Nhị Bảo chảy nước miếng ừng ực.

Ngay lúc này, bên kia lại gửi thêm một cái link:

“Bếp trưởng nhà bếp bọn tôi nói học được từ đầu bếp Tống dưới chân núi, giờ cũng đang livestream, đang dạy cách nấu canh cải thảo, cậu xem thử đi.”

“Không nói nữa, tôi đến giờ nghỉ rồi.”

Cất điện thoại, lòng Chu Nhị Bảo lại thấy chua chát. Cũng là dân công trường, sao bọn họ lại có “thời gian nghỉ” hẳn hoi nhỉ? Không phải là tranh thủ lúc lười biếng, tranh thủ được chút nào hay chút ấy sao?

Nhưng mà hôm nay anh ta cũng không cần “lén lút” nữa.

Lúc này phần việc trong tay đã xong, quy trình tiếp theo có sắp xếp riêng. Trời cũng tối rồi, nhóm làm đường tạm thời dừng lại.

Tối nay sẽ chuyển sang giai đoạn máy móc thi công, nhóm của anh ta có thể tan ca sớm.

Không chỉ Chu Nhị Bảo mà vài người khác cũng không về được nhà, mọi người tụm lại, thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nhịn được hỏi:

“Chút nữa phát cơm rồi, anh không tranh thủ quay về đi, còn đứng đó nhìn gì?”

Chu Nhị Bảo bấm vào link, vừa lười nhác đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-851-cai-thao-trong-bua-com-cong-truong-1.html.]

“Tôi nói rồi còn gì, ông bạn tôi bên công trình kia, đầu bếp nhà họ nay livestream dạy nấu canh cải thảo.”

“Tôi đoán, từ nay về sau, cơm nhà họ cũng chẳng ngon được nữa đâu!”

Mấy hôm nay anh ta không ít lần đem ảnh cơm nước nhà người ta khoe với cả bọn, giờ nghe anh ta nói thế, có người liền thở dài:

“Canh cải thảo hả… trời lạnh thế này, được húp bát canh nóng cũng đỡ quá rồi!”

“Sao lại đột nhiên chuyển sang canh cải thảo? Chẳng lẽ bọn họ ăn nhiều thịt quá rồi nên ngán hả?”

“Haiz, canh cải thảo nghe là chán rồi. Cả ngày làm mệt mỏi, ai mà muốn ăn đồ thanh đạm nữa…”

Nhưng miệng thì nói vậy, chứ ai cũng lục tục kéo nhau theo anh ta về lán.

Nhìn về phía bếp, tay đầu bếp “thân thích tám đời” của ông chủ, chẳng biết múc từ đâu ra cái đứa vừa là “Ngọa Long” vừa là “Phượng Sồ”, nấu ăn mà đến cả gạo cũng dám bớt xén!

Vài người lục tục về lán nghỉ, còn đầu bếp bên kia mới bắt đầu cắt khoai tây.

Haiz… cải thảo, khoai tây, hành tây, à quên, đầu bếp này kỹ thuật dở, không thích thái hành nên từ đầu đến giờ họ chưa từng được ăn.

Mọi người nhìn mà chán ăn hẳn, nhưng bụng thì đói, đành kéo đến:

“Nào nào nào, Nhị Bảo, mở điện thoại đi, cho bọn tao xem người ta nấu canh cải thảo ra sao!”

Tối nay Trưởng bếp Tưởng Tiểu Khang quả thật định nấu canh cải thảo.

Trên núi lạnh lắm, ban ngày còn nắng chang chang, ai nấy mặc áo cộc tay làm việc. Nhưng vừa tối xuống, mặc thêm áo dày vẫn thấy không đủ.

Dù là ở trong bếp, hễ bước ra ngoài cũng thấy lạnh buốt cả người.

Thao Dang

Thế nên đầu bếp Tưởng mới nghĩ: “Cái kiểu thời tiết thế này, phải uống canh nóng mới đúng bài!”

Tối hôm qua viết sẵn thực đơn, kêu người mang đồ lên núi. Hôm nay đặt điện thoại trên giá, đầu bếp Tưởng ngượng nghịu tập tành làm streamer.

Cũng không phải vì tiền, mà là ở đây một mình buồn quá!

Con gái thì đang học đại học, ký túc xá đàng hoàng còn chưa xây xong, anh ta cũng chưa gọi vợ lên ở chung. Trong bếp có mấy cô như Địch Tiểu Phượng thỉnh thoảng đến phụ, anh ta cũng phải giữ ý tứ một chút.

Chỉ có điều cái góc quay livestream thì… không có phông nền, chẳng có cận cảnh càng chẳng có đặc tả, cũng chẳng dùng filter gì.

Chỉ là nhà ăn công nhân rất đỗi bình thường, góc quay cũng bình thường nốt, thỉnh thoảng anh ta còn lọt vào khung hình, mà trên người cũng chẳng mặc đồng phục đâu, mà nói thật là nhà họ Tống cũng không có cái thứ đó!

Thế nên livestream cũng chẳng hấp dẫn gì, hai ngày mở kênh mà fan vẫn lèo tèo.

Nhưng với mấy tay công nhân như Chu Nhị Bảo thì, như thế mới gọi là thật! Như vậy mới khiến họ cảm giác như chính mình cũng được ăn ngon vậy.

Cả đám xúm lại xuýt xoa:

“Nhà ăn to thật đấy!”

“Chuẩn! Bếp này sạch ghê, anh nhìn cái tường kìa, trắng tinh trắng nõn, khói lửa nấu ăn cũng chẳng ám lên được!”

“Coi cái sàn kìa, sạch bóng, chắc chắn giẫm lên không dính chân tí nào!”

Đám đàn ông thô lỗ ở công trường chẳng mấy khi cầu kỳ, nhưng không có nghĩa là họ không thèm muốn sự chỉn chu của người khác.

Cả đám tám chuyện rôm rả, bên ngoài vọng lại tiếng thái khoai tây lóc cóc lạch cạch, tự dưng thấy cũng dễ chịu hơn.

Mà trên màn hình, Tưởng Tiểu Khang đang dùng d.a.o c.h.ặ.t chẽ giữ c.h.ặ.t cây cải thảo trên thớt, lưỡi d.a.o lớn sờn cũ được anh ta dùng y như bảo vật tuyệt thế, “xoẹt xoẹt xoẹt” cắt một đường, từng lớp lá cải từ phần c.uống trắng mướt bị thái thành sợi mảnh, lộ ra bề mặt mọng nước tươi rói.

Ngay sau đó là lớp lá vàng lẫn xanh…

Tưởng Tiểu Khang thái xong cải, nghiêng d.a.o một cái, gom toàn bộ cải thảo sợi đổ vào chậu inox lớn.

Anh ta nghĩ nghĩ, bèn lẩm bẩm vài câu:

“Cơm công trình mà, ông chủ nói ăn thoải mái, nhưng làm đầu bếp như tôi thì cũng phải cân nhắc chứ, phải liệu cơm gắp mắm. Làm cơm thì phải có một mặn một nhạt, làm món mặn cũng phải có tí thịt bằm…”

“Không thể để mọi người ăn không ra gì, nhưng cũng không thể tiêu hoang tùy tiện.”

“Trên núi lạnh rồi, đêm nay tôi nấu nồi canh cải thảo nóng hổi vậy.”

Vừa nói vừa gật gù hài lòng:

“Cải thảo mùa này chưa chính vụ, hơi mắc, 1 tệ rưỡi một cân, được cái tươi.”

Loading...