Đang nói dở, bên kia Địch Tiểu Phượng đã rửa xong một chậu cải thảo, bưng đến trước mặt anh ta. Tưởng Tiểu Khang liền với tay bắt lấy một cây, tay nâng d.a.o lên, rụp một cái c.h.ặ.t đứt phần gốc trắng nặng trịch vứt sang bên.
Tiếp đó là âm thanh “xoẹt xoẹt xoẹt” không ngớt vang lên, chẳng mấy chốc, anh ta đã xắt nhỏ cả cây cải. Cứ thế từng cây một, động tác tưởng chừng nhàm chán ấy lại khiến cả đám công nhân trong lán nhìn mà mê mẩn.
Nghe xem, cái tiết tấu kia: xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.
Rồi lại nghe thử tiết tấu bên ngoài đang thái khoai tây…
Lát thì mỏng tới mức soi ánh sáng xuyên qua được, lát thì dày như ngói, nấu bao nhiêu bữa rồi mà chẳng thấy tiến bộ gì, có ra cái tiết tấu quái gì đâu?
Đúng là “loạn tiết tấu”.
…
Cải thảo đã thái xong.
Ba chậu cải to đầy ắp được xếp ngay ngắn trên mặt bàn rộng rãi. Lúc này, Tưởng Tiểu Khang lên tiếng:
“Nhóm lửa.”
Phía sau ống kính livestream, không ai nhìn thấy cảnh đó, nhưng Địch Tiểu Phượng đã thành thạo gắp than vào lò, khều vài cái, thêm nắm lá khô, lửa lập tức bốc lên hừng hực.
Cô tranh thủ lúc lửa đang bén, tìm thêm vài cành củi đều nhau chêm vào, rồi hỏi:
“Hai bếp bên cạnh có nhóm luôn không?”
Cơm công trình mà, lúc nào cũng phải nấu nhiều vì người ăn đông. Bình thường ba cái nồi siêu to là nấu đồng loạt luôn.
“Nhóm luôn đi, hai cái kia cũng đốt lửa.”
Tưởng Tiểu Khang dặn.
Địch Tiểu Phượng gật đầu, không nói gì thêm, tiếp tục thao tác như cũ.
Còn Tưởng Tiểu Khang thì cứ đứng đó đợi một lúc, sau đó đổ bột mì vào ba cái nồi lớn.
Rồi lấy cái xẻng lớn bắt đầu đảo đều, đồng thời nhắc nhở:
“Lửa nhỏ thôi.”
“Đảo bột đừng có gấp.”
Dặn dò xong mới sực nhớ ra đang livestream, liền giải thích thêm:
“Canh cải muốn sánh thì phải có chút bột mì ở dưới đáy nồi. Mà nhiều bột quá, nặn bột viên phiền lắm… nên thôi cứ đảo sơ thế này, lát nữa đổ nước lạnh vào nấu loãng thành hồ là được rồi.”
Lúc này, đám công nhân trong lán đưa mắt nhìn nhau:
“Ủa, chẳng phải nói là canh cải thảo sao? Sao lại đảo bột mì?”
Ai nấy nhíu mày, nghiêm túc phân tích:
“Tôi biết rồi, đảo bột cho chín, lát nữa lăn cải thảo vào chiên dầu, kiểu như món tẩm bột chiên ấy mà?”
Phải vậy không ta?
Chu Nhị Bảo nghĩ ngợi, canh cải thảo chắc không cần chiên dầu đâu nhỉ?
Cả bọn đang ngờ ngợ thì bên kia bột mì cũng đã đảo xong. Tưởng Tiểu Khang dừng tay, bảo Địch Tiểu Phượng:
“Đổ thêm nửa nồi nước lạnh vô, từ từ khuấy đều.”
Địch Tiểu Phượng mừng rỡ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-851-cai-thao-trong-bua-com-cong-truong-2.html.]
Cô biết là đầu bếp Tưởng đang cố ý chỉ dạy cho mình, biết mình vừa phải chăm con vừa không có tay nghề, nên mới tận tình như thế!
Lúc này, Tưởng Tiểu Khang mang giá đỡ điện thoại chuyển sang hai cái bếp phía sau, lửa bên trong cháy rực, phản chiếu lên tường trắng sáng một màu cam đỏ rực rỡ.
Thế nhưng anh ta vẫn không vội, chỉ giơ tay thử độ nóng của nồi, sau đó chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mắt bao người đang coi livestream, xách hẳn một thùng dầu ăn to đùng lên.
Tất cả: !!!
“Tôi nói rồi mà! Chắc chắn là chiên dầu!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Tưởng Tiểu Khang đặt thùng dầu sang một bên, rồi kéo từ xa lại hai chậu inox.
Mỗi bên một chậu, mỗi chậu chất đầy trứng gà. Anh ta cầm một quả trứng, khẽ gõ vào thành chậu, “cạch” một tiếng vỏ trứng tách đôi, lòng đỏ lòng trắng mượt như lụa trượt vào trong chậu.
Hai tay thay phiên thao tác, nhịp nhàng không chút ngập ngừng, nhìn như tăng tốc vậy.
Mà trứng… gần đầy chậu luôn rồi.
Nhưng lúc này chẳng ai còn để tâm đến kỹ năng của đầu bếp, chỉ thấy lòng chua xót:
“Thật là chịu chơi quá đi!”
Chẳng biết ai là người lên tiếng đầu tiên, nhưng cả lán đều gật đầu tán đồng.
Dầu trong nồi đã nóng đến mức bắt đầu lách tách, Tưởng Tiểu Khang vẫn không hoảng, cầm muôi lớn quét nhẹ quanh mép nồi cho trơn.
Rồi không biết lôi từ đâu ra cái máy đánh trứng công suất lớn, “vooo” một tiếng, chậu trứng đánh đều như kem.
Cả đám đang coi livestream đột nhiên thấy… là lạ.
Mãi cho đến khi có người thốt lên:
“Tôi tưởng đầu bếp kiểu này toàn dùng tay và đồ nghề thủ công chứ… ai ngờ cũng dùng máy đánh trứng!”
Người bên cạnh cười: “Thế ông hỏi thử xem mấy đầu bếp khác có dùng nồi cơm điện không?”
Lúc này, dầu đã nóng sôi ùng ục, Tưởng Tiểu Khang dùng vá lớn múc từng vá trứng đổ vào nồi, “xèo” một tiếng giòn giã, dầu sôi c.uộn lên, trứng đổ vào từng lớp vàng ruộm.
Chỉ chờ nhiệt độ lên tới chuẩn, anh ta đổ thẳng 1/3 chậu trứng vào mỗi nồi.
Trứng gặp dầu nóng lập tức nở phồng, chuyển sang màu vàng tươi óng ả, rồi bị vá lớn đảo tung lên, đánh tơi ra, tiếp tục nở thêm, vàng thêm, thơm dậy cả căn bếp.
Lán bên kia, công nhân nuốt nước miếng ừng ực.
“Không phải nói là canh cải thảo à? Sao giờ lại chiên trứng vậy?”
“Nhiêu đây trứng, lát nữa phát mỗi người một vá hả?”
“Mẹ ơi! Sao hên vậy mà không phải mình gặp được nhỉ?”
“Đúng đó! Đầu bếp tụi mình hôm kia còn để nguyên đất trên vỏ khoai tây, sợ gọt nhiều rồi làm phá sản ông chủ hay sao ấy!”
Có người phẫn uất: “Tên thầu này keo kiệt quá đáng, lần sau không làm cho ông ta nữa. Thời buổi nào rồi mà còn tính toán kiểu đó… tôi mấy năm nay chưa thấy ai như vậy!”
“Chuẩn! Kiểu người như vậy không phát tài cũng đáng!”
Trong khi một đám đàn ông cứ lầm bầm bực tức, thì trong bếp, từng mẻ trứng chiên được múc ra cho vào thau lớn, ngay sau đó lại tiếp tục mẻ thứ hai.
Thao Dang
Nhiều trứng lắm, trứng nhiều vô số!
Dù lúc nãy xem cảnh đập trứng đã thấy sửng sốt rồi, nhưng giờ nhìn trứng phồng lên, vàng ruộm, thơm ngào ngạt…
Cái cảm giác đó lại càng khác!