Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 852: Livestream nấu ăn. (1)

Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:20:55
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên kia bếp lò, Địch Tiểu Phượng hỏi:

“Nước tôi đổ rồi, cũng khuấy đều rồi, giờ thành bột hồ rồi, giờ làm gì nữa ạ?”

Đầu bếp Tưởng vẫn đang chăm chú xào trứng, nghe vậy liền dặn:

“Cho cải thảo đã thái vào từ từ, nếu không cho hết được thì cứ cho từng chút một. Đợi cải ra nước thì đảo đều là được.”

Mấy việc này thuộc loại “công việc ngốc”, không đòi hỏi kỹ thuật, nên Địch Tiểu Phượng làm rất tốt.

Tưởng Tiểu Khang nhân đó điều chỉnh lại góc livestream, rồi bưng một thau lớn trứng chiên vàng ruộm thơm nức lên:

“Cho vào nồi luôn.”

Một thau trứng chia ra cho ba nồi, cái sự hào phóng này khiến Chu Nhị Bảo bên kia màn hình livestream nước miếng sắp nhỏ thành dòng, trong lòng ngập tràn ghen tị:

Trời đất rộng lớn thế, có mỗi một ông chủ tốt mà cũng không đến lượt tôi hả trời?!

Tưởng Tiểu Khang thì vẫn thản nhiên:

“Cho tiêu, cho muối vào, nếu không chắc liều lượng thì nếm thử là được.”

Nhân tiện anh ta còn nói thêm mấy câu chỉ dạy:

“Cái món này đơn giản thôi, nhưng làm khéo là có thể khiến người ta ăn liền vài bát. Gia vị có gì dùng nấy, không cần cầu kỳ.”

“Cái thân cải thì nên thái sợi, còn lá nếu lười thì cứ xé nhỏ cũng được, giống nhau cả, chỉ là tôi quen tay nên cứ thái thôi.”

Địch Tiểu Phượng liên tục gật đầu, ghi nhớ từng lời.

Cô đảo nồi gần xong, ba thau cải cũng đã được cho vào nồi hết, giờ nồi canh sánh mịn, đặc sệt. Trong lớp nước trắng đục như ngọc là trứng chiên vàng óng và cải thảo xanh mướt, kèm theo hơi nước bốc lên nghi ngút, khiến ai cũng vô thức hít một hơi thật sâu!

Nhưng mà, vẫn chưa hết đâu!

Về khoản nấu ăn, Tưởng Tiểu Khang có cả đống tri thức nhỏ nhỏ trong tay áo:

“Rau chay mà nấu bằng mỡ heo mới thơm, trừ phi ai ăn chay khắt khe lắm, chứ làm mấy việc nặng nhọc thế này, dầu mỡ ít là không ổn, chưa làm được hai tiếng đã đói ngấu rồi.”

Nói rồi anh ta mở nắp thau lớn bên cạnh, lộ ra một đống tóp mỡ vàng ruộm, giòn tan.

Trời ơi, còn gì nữa?!

Mấy anh công nhân quanh Chu Nhị Bảo lại rướn sát vào màn hình, như thể chỉ cần sát thêm chút nữa là ăn được vậy. Làm bao nhiêu ngày rồi mà chưa được ăn miếng thịt ra hồn, giờ nhìn thấy thế này thì đừng nói là nước miếng, nước mắt cũng muốn rớt luôn.

Cùng là làm đường, làm nhà, ai cao quý hơn ai?

Sao người ta ăn uống thế kia, còn tụi mình…

Quả nhiên, tóp mỡ cũng được chia đều vào nồi, đun lửa nhỏ liu riu, canh cải trên mặt sôi nhẹ nhàng, sệt và thơm lừng.

Hương thơm ấy… dù cách một cái màn hình, dường như cũng tràn ra khỏi não bộ.

Ai nấy chịu không nổi nữa, liền quay sang nhìn bếp nấu bên mình… chỉ thấy đầu bếp nhà mình đổ hai chén dầu vô nồi, cho hành gừng tỏi vào “bụp bụp”, đảo qua mấy cái, rồi mấy lát khoai tây dày mỏng lẫn lộn cũng đổ vô.

Chưa kịp xào đâu, đã châm thêm một thau nước, rồi đổ nửa chai nước tương vào…

Còn thịt đâu?

Phải nheo mắt mới thấy, một thanh ba chỉ dài, không biết đã bị ảo thuật gì mà đến khi vào nồi thì mỏng như tờ giấy, chắc đã bị xào lẫn với hành gừng tỏi rồi.

Đầu bếp này đúng kiểu: sợ người ta ăn no!

Đảo sơ sơ vài cái, hành tỏi còn chưa thơm, dầu mỡ thịt cũng chưa kịp tiết ra… đã bị ngập trong nước.

Còn ông ta thì cầm vá lớn khuấy một cách nhàn nhã, muối, tiêu, bột nêm… quăng hết vô. Mấy anh công nhân nhìn mà lòng nguội lạnh, không còn một chút ham muốn nào nữa.

Trong khi đó, nồi canh cải thảo bên kia đã hoàn thành, chỉ mấy phút sau là ca tối bên đó tan ca.

Chu Đại Dũng hí hửng chụp hình gửi cho em họ.

Chu Nhị Bảo trong ánh mắt mọi người chờ mong mở ảnh lên… chỉ thấy một tô canh inox to vật vã, cải xanh, c.uống trắng, trứng chiên giòn vàng, cùng với tóp mỡ cho vào đúng thời điểm nên chín vừa tới!

Tóp mỡ to đều, cắn vào thì giòn giòn lại có chút dai, càng nhai càng thơm, phối hợp cùng nồi canh thanh mát…

“Ực!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-852-livestream-nau-an-1.html.]

Cả lán đồng loạt nuốt nước miếng!

Trong video, ông anh họ thì hồn nhiên như không, còn đưa cái màn thầu to lên quay một vòng:

“Trời ơi! Giờ không làm gì là lạnh ngay, vừa hay ăn bát canh nóng cho ấm người… Anh em à, đầu bếp nhà bọn anh làm tương ớt đỉnh lắm!”

“Chờ xíu nha, tôi không quay nữa, tôi phải xé bánh nhét tương ớt vô, rồi ăn với canh cải này…”

Camera rung lên, loáng thoáng là một nhà ăn sáng sủa sạch sẽ, mấy công nhân ngồi ăn canh húp xì xụp.

Còn ông anh họ của Chu Nhị Bảo vẫn không quên quan tâm:

“À mà nè, tối nay khoai tây hầm thịt bên cậu chắc cũng ngon dữ ha?”

Trên núi hôm nay là canh cải thảo thơm phức nóng hổi, dưới núi cũng sung túc không kém.

Đầu bếp Tưởng nấu xong bữa tối thì tranh thủ lượn xuống núi, vừa vào sân đã thấy ông chú Bảy đứng ở cửa bếp, giọng ngọt như rót mật:

“Đàm Đàm à, trời lạnh rồi, mấy con gà không chịu đẻ trứng nữa, nuôi làm gì? Phí cám lắm. Hay g.i.ế.t một con ăn đi? Tối nay làm gà hầm hạt dẻ nhé?”

Chưa nói đến chuyện giờ đã 5 giờ rưỡi chiều, trời tối đen, giờ mà g.i.ế.t gà thì bao giờ mới có cơm?

Về vụ đẻ trứng, Kiều Kiều lập tức giơ tay phản bác:

“Không đâu ạ! Mấy bé gà vẫn rất chăm, sáng nay con nhặt được 65 quả trứng!”

Thao Dang

Bị đồ đệ “phản đòn”, ông chú Bảy chỉ đành im lặng, mặc cho Tống Đàm cười ha ha:

“Ông chú Bảy, đừng nói là gà đang đẻ bị làm thịt thì tiếc, chỉ tính nhà mình có ngần ấy người, muốn nấu một nồi gà hầm hạt dẻ thì phải làm bao nhiêu con ạ?”

Hiện tại giáo sư Tống và ba học trò đã về trường, ông bà ngoại Tống Đàm cũng không có nhà, dì Liên Hoa mỗi ngày đẩy bà cụ lên núi ăn cùng mấy ông bà khác, chú Trương Vượng cũng dọn lên núi rồi…

Tính hết ra, nhà còn 11 người, nấu cỡ 20 suất là đủ.

Nói cách khác, nếu muốn mỗi người ăn được một miếng, ít nhất cũng phải g.i.ế.t ba con gà!

Ông chú Bảy trầm mặc, rõ ràng là không vui.

Chốc sau ông lại từ bếp đi ra, tay xách ba con gà đã làm sạch.

Không biết bị “xử lý” từ lúc nào, giờ thân thể nhẵn thín không còn lông, nội tạng làm sạch, bị ông xách cổ, sáu cái chân dài ngoằng thõng xuống, trông tội vô cùng.

Ông dặn:

“Kiều Kiều, rửa mấy củ khoai lang hấp lên, món gà hầm hạt dẻ để con làm.”

Rồi lại quay sang đầu bếp Tưởng:

“Tiểu Khang, câậu đi lấy nồi cơm chiều nay tôi nấu, lấy cái thìa ép cơm xuống, đun lửa nhỏ lại cho khô, lát nữa ăn với nước gà.”

Kiều Kiều ôm chậu đi chọn mấy củ khoai, rồi liếc sang cái điện thoại đang sạc:

“Món này bữa thu hoạch hạt dẻ em có học rồi, tối nay tiện dạy các bạn nhỏ luôn.”

Cậu đầy tự tin:

“Chắc chắn lần này làm ngon hơn lần trước!”

Bên kia, Tần Quân đang nhìn củ khoai ăn nửa chừng còn lại trên tay, chắc là Trương Yến Bình cố ý chọn củ to để lấy lòng.

Anh ta trầm ngâm một lúc, cầm d.a.o “rắc” một tiếng cắt đôi phần còn lại, đưa cho Trương Yến Bình.

Đối phương ngơ ngác nhận lấy:

“Chi vậy? Tôi không ăn nữa…”

Tần Quân liền nói lảng sang chuyện khác:

“Cái mồi câu cá này mỗi lần đều bị giành, chắc không kịp sửa số lượng đâu, khả năng cao mỗi đơn chỉ có một phần.”

“Dù gì cũng chưa ăn cơm, hay là mình đóng gói trước đi, mai bán, gửi hàng luôn cho lẹ.”

“Ờ.” Trương Yến Bình gật đầu, nghĩ cũng hợp lý, vừa nhai miếng khoai ngọt giòn giã, vừa ôm đống mồi câu vừa đóng gói hôm nay, lầm bầm:

“Phải chừa ra 50 gói, tôi lỡ hứa trước với đám câu cá rồi…”

Loading...